NHỚ CHUYẾN ĐÒ XƯA



Bao năm viên phấn mòn tay,

 Phấn rơi bụi trắng tháng ngày tóc xanh.

 Bây giờ phượng đỏ trên cành,

 Mở trang giáo án đã hanh hanh vàng.

 Nhìn đò trí tuệ quá giang,

 Rưng rưng lại thấy xốn sang trong lòng.

 Một mình đứng lặng bến sông,

 Nhớ con đò nhỏ mênh mông tình người.
                   
                    Hà Nội : 06/ 2012
                           
                            Cẩm Tú
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét