NGỠ NGÀNG...


thơ HÀNH TRANG THƠ  thơ tôi thon thả cánh diều chiều no gió bỗng phiêu diêu lưng trời bềnh bồng mây trắng chơi vơi nhờ dây buộc chặt chẽ nơi đất mầu mai ngày về đẩu về đâu vẫn thương nhớ lúc bắt đầu bay lên đường xa chân cứng đá mềm hành trang thơ một chữ em thẹn thùa ...   Sài Gòn, thu 2013 BĐM
Ngỡ ngàng em ngó nơi đâu
Vai trần da trắng mái đầu tóc che
Mắt huyền thu biếc đáy be
Châm cài ngang để dọc bè cười duyên
Áo rơi tay chỉ mé thuyền
Em ơi gió cũng bay lên ngang trời
Cùng mây dạo bước thảnh thơi
Nhờ dây buộc lại chơi vơi nỗi tình
                                          VN
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét