Tại sao không đi du lich VN?




Lê Thị Huệ: Anh chưa bao giờ trở lại Việt Nam, chưa bao giờ trở lại Sài Gòn, anh không nhớ kỷ niệm sao ? Thảo nào trong các bài viết của anh rất ít nhớ nhung lịch sử. Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam mà muốn làm tâm lý chiến "yêu quê hương nhớ mẹ hiền" với những người như Nguyễn Đăng Thường thì chắc không thành công.

Nguyễn Đăng Thường: Muốn về lắm chớ nhưng không có tiền, chị ơi, để kẹp vào sổ thông hành. Về để xem quê hương ta đẹp, đất nước ta giàu. Về ngủ khách sạn năm sao, bán vé số vài ba tháng trở thành đại tỉ phú xây biệt thự dát vàng, chơi gôn với doanh nhân, ngồi xế khủng, nhâm nhi cóp phi Starbuck với con quan, xơi hot dog, pizza, Kentucky fried chicken... những thứ tôi chưa được nếm ở xứ người. Viếng lăng Bác, mộ Võ tướng, thăm tượng Mẹ Anh Hùng và các kỳ quan khác: đường hầm Củ Chi tân kỳ, đường hầm qua sông Sài Gòn ngập nước, xa lộ cao tốc hố tử thần, cầu dây văng nẻ nứt, siêu mẫu chưn dài, hoa hậu vú mông, thiếu niên giết người, bùn đen, bùn đỏ, lũ lụt, sông hồ biển vịnh bị ô nhiễm, rừng không bóng cây, hết xẩy, như trong thơ Thanh Tâm Tuyền. Để được nghe xem diva divo nhún nhảy ca nhạc sến, được đớp chả chó lòng mèo. Hehehe.

Tuy nhiên chim khôn mới bay vào lồng. Một ông nọ về nước thăm cha già đương hấp hối mới được biết rằng mình bị truy nã từ 25 năm về trước về tội "cướp ghe, vượt biên ra hải ngoại", công an bắt ký giấy nhận tội. Tôi thuộc loại anh hùng nhưng vẫn e về nước sẽ được công an trải thảm đỏ mới tới đồn uống bia ngoại hút thuốc lá Mỹ, vài giờ sau trở thành rựa mận, chết không kịp táp. Hihihi.

Nhớ kỷ niệm thì ai mà hổng... nhớ. Nhưng bộc lộ ra hết trên trang giấy thì là một chuyện khác. Tôi có kể lể vài chuyện về tôi, về gia đình tôi. Các bà mẹ hiền ngày xưa đã về cõi Phật, về nước Chúa hết rồi. Các bà mẹ ngày nay thì vì ở xa tôi không biết. Nhưng đọc tin quốc nội tôi thấy tình mẫu tử bây giờ không mấy thắm tươi. Sài Gòn hòn ngọc viễn đông một thời vang bóng, kiến trúc, văn hóa, lịch sử miền Nam đã, đương, và sẽ bị xóa sạch không một chút tiếc thương, trở về mái nhà xưa không còn, thành phố thời tuổi nhỏ đã bị xóa, thì về quê cũ để... mần răng ? Cám ơn, tôi chưa cần răng giả. Một ông tai to mặt nhỏ nào đó trong nước kêu gọi các khúc ruột (dư) ngàn dặm hãy mang một viên gạch về xây, một cái cây về trồng. Nhưng Việt kiều vẫn chưa được mua nhà tại quê hương. Nhiều Việt kiều, trong số này có Thiền sư Nhất Hạnh, đã về và đã được cho xơi phở bò Kobe... tái. Hôm xưa, xua dân ra hải ngoại để lấy vàng. Hôm nay, gọi dân về để lượm đô. Tôi không có danh, không có của, không có gạch, không có cây, chưa có hàng hiệu, xế khủng, trực thăng, du thuyền, trương mục hàng triệu hàng tỉ đô la thì ai mà người ta chia giò, cho gìa. Hahaha.


Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét