Về thăm trường cũ 2015

Anh chị em cùng trường hẳn nhận ra ngay, khi liếc ảnh dưới đây.

Cây trong sân trường lớn nhanh như thổi. Um lên như rừng. Làm dịu mát cái nắng như thiêu. 



Những cái cây quấn vải vào mùa đông ngày trước giờ bung ra. Bỗng nhớ N. da diết, bởi em ngây thơ hỏi mình vào một mùa đông nào đó: "Sao phải quấn vải cho cây thế anh nhỉ ?".

Trường mình từ lúc mình mới nhập học đã chuyển đổi hình thức. Từ kín cổng cao tường thành ra open-campus, tức mở cửa, không tường rào, không bảo vệ, không ba-ri-e. Đại học hòa vào với dân cư ở xung quanh.

Tủ đựng đồ cá nhân của mình vẫn nằm nguyên đó. Biển tên vẫn đó. Chỉ tiếc mình quên khuấy chìa khóa ở nhà, nên không thể mở. Cái tủ ấy đã gắn bó với mình, thế là, đến giờ này, cũng 15 năm. Bẵng qua đi. Ngang với thời gian lưu lạc của nàng Kiều.

Sau 15 năm. Là đoàn viên. Là thành tựu. Để quên hết đi những gì đáng quên, và nhớ mãi những gì đáng nhớ.

Đời người là bội số của những 15 năm.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét