CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG * CHÍNH TRỊ GIA SỌT RÁC NHÀ HIỆP SĨ VĨ ĐẠI

CHÍNH TRỊ GIA SỌT RÁC
NHÀ HIỆP SĨ VĨ ĐẠI



Những năm 1960  ở Xứ Bắc Việt Nam có hai người làm Thơ xuất chúng: NGUYỄN CHÍ THIỆN và PHÙNG QUÁN, hai Thi Sĩ cùng tuổi, cùng thời, cùng làm Thơ hay, cùng bị bọn Cộng Sản Ác Ôân thù hận, hành hạ, muốn giết, bỏ tù trong nhiều năm.

Hai Nhà Thơ có nhiều chuyện giống nhau trong Đời, có nhiều điểm khác nhau trong THƠ. Người bốc Hồ chí Minh là “Nhà Hiệp Sĩ Vĩ Đại” của dân tộc, Người chửi Hồ chí Minh là “Chính Trị Gia Sọt Rác.”
 Mời quí vị đọc Thơ của hai Thi sĩ và có những nhận định của quí vị, tôi trích mấy bài Thơ của hai ông ở đây, tôi sẽ chỉ viết thật ít ý kiến của tôi về hai ông.
Phùng Quán.
Chân trời Cộng sản
Tuổi thanh niên.
Các anh, các chị ơi
Chân trời tôi tới nơi
Là chân trời Cộng sản
Ước vọng của loài người.
Nguyễn Chí Thiện
Sẽ Có Một Ngày
Sẽ có một ngày con người hôm nay
Vất súng, vất cùm, vất cờ, vất Đảng
Đòi lại khăn tang, quay ngang vòng nạng
Oan khiên !
Về với miếu đường, mồ mả, gia tiên
Mấy chục năm trời bức bách lãng quên
Bao hận thù độc địa dấy lên
Theo hương khói êm tan, tan về cao rộng
Tất cả bị lùa qua cơn ác mộng
Kẻ lọc lừa, kẻ bạo lực xô chân
Sống sót về đây an nhờ phúc phận
Trong buổi đoàn viên huynh đệ tương thân
Đứng bên nhau trên mất mát quây quần
Kẻ bùi ngùi hối hận
Kẻ bồi hồi kính cẩn
Đặt vòng hoa tái ngộ lên mộ cha ông
Khai sáng kỷ nguyên: Tã trắng thắng Cờ hồng!
Tiếng sáo mục đồng êm ả
Tình quê tha thiết ngân nga
Thay tiếng tiến quân ca
Và quốc tế ca
Là tiếng sáo diều trên trời xanh bao la.
Phùng Quán
Người Hiệp Sĩ Vĩ Đại Của Nhân dân

..Ba Đình nắng thu vàng rực rỡ, một biển người vừa bước tù đêm dài trăm năm nô lệ ra bình minh Độc Lập Tự Do, cờ hoa trong tay và câu hát trên môi.. Người Hiệp Sĩ Vĩ Đại của nhân dân cùng khổ và hai triệu người chết đói, bước vào tuổi năm mươi lăm, râu đen, mắt sáng, lễ phục kaki..đứng trên lễ đài, mở đầu bản Tuyên Ngôn Độc Lập bất hủ: “ Mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng..”
Nguyễn Chí Thiện.
Chính Trị Gia Sọt Rác.
Hôm Nay 19 Tháng 5
Tôi nằm
Toan làm thơ chửi Bác
Vần thơ mới vừa phang phác
Thì tôi thôi
Tôi nghĩ Bác chính trị gia sọt rác
Không đáng để tôi
Đổ mồ hôi
Làm thơ
Dù là thơ chửi Bác
Đến thằng Mác
Tổ sư Bác
Cũng chưa được tôi nguyệch ngoặc vai câu
Thôi hơi đâu
Mặc thây bọn văn sĩ cô đầu
Vuốt râu, soa đầu, mơn trớn Bác
Thế rồi tôi đi làm việc khác
Kệ cha Bác.
Phùng Quán
Vì thắng lợi cuối cùng của Đảng.

Dạo ấy mình viết thâu đêm. Viết tiểu thuyết, làm thơ, viết trường ca..hăng lắm. Các phòng bên cạnh thì tám, chín giờ tối đã tắt đèn, đi ngủ. Một hôm mình viết mấy câu thơ dán trước cửa phòng:
Đêm đã khuya. Các phòng đều ngủ lịm
Riêng phòng tôi vẫn ngời ngợi ánh đèn
Các vì sao ngơ ngác hỏi trời đêm:
- Ai trong đó?
- Một người Cộng sản.
Vì thắng lợi cuối cùng của Đảng
Đèn sáng thâu đêm, viết sách, làm thơ.
Nguyễn Chí Thiện
Đảng
* Đảng cực kỳ bất nhân
Dân cam đành yên phận
Những từ: Dân Chủ, Nhân Dân
Tự Do, Hạnh Phúc ..vân vân
Những từ Đảng đã bôi bẩn
Nghe lắm chỉ càng căm giận,
* Đảng sát nhân
Bắt nhân dân
Phải ngợi ca
 Là ân nhân
Đảng coi dân
Như hòn phân
Bón chế độ.
* Đảng đã cho tôi sáng mắt, sáng lòng
Trước như trẻ thơ tôi nào biết được
Cộng sản là quân bất nhân tàn ngược
Thắt cổ dân đen đủ các loại tròng.
* “Đảng ta là đạo đức”
 Bác Hồ nói đúng thực!
Búa đanh nện vào ngực
Bắt làm đủ định mức
Người thời hộc máu tươi
Chết sau vài hôm trời
Người đau thành ho lao
Sống cũng chẳng là bao
Nhưng phải vững cao trào
Thi đua trong cải tạo
Đảng ta rất nhân đạo.
Bác Hồ không nói láo.
Phùng Quán
Trường Ca Võ Thị Sáu.
Trích:
Xa xa vọng vào tai
Tiếng chim rừng chiêm chiếp
Aùnh sáng hiện lờ mờ
Lọt vào ngục đá xám
Aùnh sáng báo đến giờ
Quân thù đưa đi bắn.
.. .. ..
Sáu nghiêng đầu chải mái tóc rối tung
Má trinh nữ bỗng ướt đầm lệ nóng.
.. .. ..
Sáu xuống xe đi giữa hai hàng súng
Tiến thẳng ra đứng trước cọc hành hình.
Mắt sáng át lưỡi lê và thép súng
Chúa Đảo Giắc-ti chỉ huy cuộc hành quyết
Hỏi : “ Muốn gì trước khi chết?”
- Tôi muốn nói với đồng bào
Mím môi nuốt nghẹn ngào
Sáu nói từng lời rắn rỏi:
- Chúng nó giết tôi năm nay mười bẩy tuổi
Nghĩ đến Tổ quốc tôi không sợ kẻ thù.
Nhất định có ngày bộ đội của Bác Hồ
Sẽ đến giải thoát chúng ta khỏi lao tù, ngục tối.
Cha đạo đến đọc kinh, rửa tội
Cho ngày mai con được ở Thiên Đường.
Sáu gạt đi và bảo rằng:’
- Tôi không làm gì có tội.
Rồi chỉ đao phủ vây quanh như hổ đói:
- Chính bọn kia mới có tội tầy trời!
Ăn gan, uống tủy, hút máu người
Máu chúng tôi ngập cầu Ma Thiên Lãnh!
Xác chúng tôi chất đầy ngục đá lạnh
Xương nối nhau phơi trắng rợn Hàng Dương!
Chính bọn chúng mới tội ác vô cùng
Chúng nó chết đời đời ở địa ngục!
Chúa đảo thét: - Bịt mắt!
Sáu ngửng cao đầu: - Tôi không cần bịt mắt!
Chúa đảo xô đến giật mái tóc
Phủ trùm lên đôi mắt Sáu long lanh
Ôi đôi mắt, bọn đao phủ nhìn vào thấy sợ!
Sáu hất mái đầu tóc xõa bay lên.. ..
Giọng cao vúr nói với bầy đao phủ:
- Bắn tao đi!
Tao mở to mắt để nhìn đạn chúng mày!
Bắn tao đi!
Trán tao, ngực tao đây!
  Bầy đao phủ rùng mình run tay súng.
Nguyễn Chí Thiện
Tử Hình.
Tòa tuyên án tử hình
Là cấm gặp gia đình.
Ngay cả ngày hành hình
Gia đình cũng không biết!
Những người mang án chết
Là xà-lim cùm miết
Họ ăn uống cũng hệt
Như những tù tầm thường
Cơm nước muối thảm thương!
Sớm hôm đi pháp trường
Phải xốc nách dìu ra
Cùm lâu bước muốn ngã
Ba bốn điếu thuốc lá
Một ca con nươcù trà
Hai bánh ngọt bày ra
Tiêu chuẩn trước khi chết
Phần nhiều bỏ lại hết
Họ ngồi trong xe hòm
Mắt bịt vải đen ngòm
Tay khóa quặt ra sau
Xe băng băng rất mau
Chở họ tới nơi bắn
Một cục giẻ đã sẵn
Thường thường là giẻ bẩn
Được tọng vào tận họng
Bằng que thông nòng súng
( Phòng chửi bới lung tung.)
Đôi khi lợi bị thương
Một dòng máu ứa ra
Dây thừng được mang ra
Những người ốm, người già
Bị trói ghì cật lực
Trói đã đủ chết thực
Bắn chỉ là thủ tục!
Bản án đọc kết thúc
Đội bắn bắn lập tức
Sáu viên đạn vào ngực
Dây thừng được chặt đứt
Xác chết liền đổ lăn
Tên đội trưởng đội bắn
Tay lăm lăm súng ngắn
Mũi giày đá vào mặt
Lật hất phía thái dương
Bắn một phát thông thường
Gọi là phát nhân đạo!
Pháp y liền bước vào
Khám thi thể qua loa
Đội bắn đeo mặt nạ
Phòng xa bị trả thù
Lên xe về trại tù
Hưởng vại bia bồi dưỡng.
* Khi bắt đầu viết bài này, một Ngày Tháng Tư 2007 Virginia is for Lovers  có Tuyết, tôi định sẽ chỉ viết rất ít ý kiến của tôi về hai Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện, Phùng Quán và về Thơ của hai Ông.

Viết đến đây tôi thấy Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện đã nói hết ý của tôi dzồi, đã nói hết ý của tôi mà còn nói hay hơn tôi nhiều nữa ; bi giờ tôi có viết gì về Thơ của Hai Ông, về bọn Cộng Sản Ác Ôn Côn Đồ Cùng Hung Cực Ác Vô Ác Bất Tác Ác Quán Mãn Dzoanh cũng chỉ là Thừa, đã Thừa mà còn Nhai lại Ý Thơ của Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện.

Tôi thấy tôi không viết gì cả là hay hơn, nhưng thưa quí vị, đây là Bài Thứ Nhất, còn Bài Thứ Hai, rất có thể trong Bài Tới tôi sẽ viết vài ba ý nghĩ của tôi. Như dù đã viết dzồi, đã chán ngấy, tôi vẫn phải viết dăm hàng về chuyện « Liệt sĩ Võ thị Sáu» bị xử tử ở Nhà Tù Côn Đảo. Theo tôi biết, và nhiều người biết, Nhà Tù Côn Đảo là nơi giam những người tù bị những tòa án nội địa kết án tù nhiều năm; những người tù bị án tử hình đều bị xử tử ở trong đất liền, Nhà Tù Côn Đảo không thi hành án tử hình người tử tù, những người tù có án tử hình không bị đưa ra tận Côn Đảo để chịu án. Tả cảnh người tù bị xử tử ở Côn Đảo là không biết gì về Tù Côn Đảo. Lại nữa làm thơ bốc thơm người nữ tù « kiêu hùng » một cách quá đáng như Phùng Quán bốc Võ thị Sáu là ngu,  sự ngu ngốc của người làm thơ cho người đọc thấy thái độ hành xử của viên chức Pháp với người tử tù Việt Nam  có tính nhân đạo, có lễ độ, có luật lệ. Những năm 1980 trong một quyển sách Văn của bọn Hà Nội tôi thấy có bài tả cảnh «Nữ Tử Tù Võ thị Sáu trên đường ra bãi bắn ở Côn Đảo, đang đi dừng lại, cúi xuống hái bông hồng dại bên đường tặng người lính Bắc Phi sắp bắn đương sự.» Cái gọi là bài Văn Bựa Văn Bịp Văn Bồi này làm tôi ngạc nhiên, nó làm tôi nghĩ : « Tại sao chúng nó lại có thể ngu đến như thế này? Thằng viết bài này ngu đã đành nhưng phải có nhiều thằng khác không đến nỗi ngu như thằng này chứ, phải có thằng biết viết như thế này là ngu chứ ! Không lẽ chúng nó ngu quá và chúng nó ngu hết ! »

* Nhưng thôi.. Dẹp cái Ngu, cái Bẩn của bọn Cộng sản đi. Chúng ta nói với nhau những chuyện đẹp đẹp, thơm thơm cho đời ta có chút hương, dù là hương sầu muộn.. Chao ơi..Các Thi Sĩ làm Thơ tuyệt diệu hảo từ..Thơ sao Hay quá là Hay. THƠ như dzậy mới là THƠ. THƠ viết HOA cả Ba Chữ. Cảm khái vì các Thi sĩ làm Thơ, tôi cũng bắt chước mần Thơ. Mời quí vị sau khi đọc Thơ Nguyễn Chí Thiện, Thơ Phùng Quán, đọc Thơ Công Tử Hà Đông để thấy rõ hơn thế nào là Thơ, thế nào là Thẩn.

*
Một máy com-piu, một kí-bồ
Thập niên tị địa Hoa-dzinh-tô.
Bút cùn nhưng bút ngòi chưa gẫy
Bình cạn xong bình mực chửa khô.
Khinh Hồ nên phạng Hồ lộn cống
Ghét Cộâng bèn phang Cộng lọt chồ.
Yên chí. Ngày mai trời đẹp lắm
Cờ Vàng ta trở lại Thành Đô.
* Nàng.., Nàng ơi..Tuyết trắng đêm qua..
Sao có Tuyết chỉ một mình Anh biết..!
Đêm Mùng Bẩy, Ngày Mùng Tám Tháng Tư mà Xứ Tình Nhân, Kỳ Hoa Đất Trích... có TUYẾT – Snow - Tại sao kỳ thế?

Tại sao năm nay Tháng Tư Virginia có Tuyết? Hai triệu năm trước không biết có không, nhưng biết chắc như bắp từø một triệu năm trở lại đây không năm nào Tháng Tư Virginia có Tuyết.

Sế sì câu hỏi lại phải được đặt ra là
“Tại sao Tháng Tư 2007 Virginia Xứ Tình nhân, Kỳ Hoa Đất Trích, có Tuyết?”Tại vì: Ngày xưa Thái Tử Yên Đan bị cầm tù ở đất Tần, Thái Tử nóng lòng muốn được trở về quê hương Yên Quốc để bảo vệ Tổ Quốc chống lại Bạo Tần nhưng, như đã nói, Thái Tử bị Tần Vương cầm tù ở nước Tần.

Tần Vương Thủy Hoàng ác ôn côn đồ nói :

- Bao giờ Tháng Tư đất Tần có Tuyết, Quả nhân sẽ cho Thái Tử về nước Yên.

Than ôi..Tháng Ba Hè về, Phượng nở, Vải chín, Ve kêu.. Tháng Ba Xứ Ba Tầu trời đã nóng như thiêu, làm sao Tháng Tư Xứ Ba Tầu có Tuyết?

Thái Tử Đan ngửa mặt lên trời, hú lên một tiếng...

Tiếng hú bay lên, xé trời, ..và trời Tần xuống tuyết..

Đêm Tháng Tư 2007 cô đơn nơi Xứ Người, nhớ những Ngày Tháng Tư, những Đêm Tháng Tư Năm Xưa ở Quê Hương, Tim đau Dzao cắt, Gan Muối Ớt xát, không sao Ngủ được, Công Tử Hà Đông Thái Tử Yên Đan Thế Kỷ 20 cầu xin thiết tha dza diết:
- Xin cho Con đêm nay thấy đất trời Virginia có Tuyết. Xin cho con thấy Lời Xin của Con được Nhiệm: Bọn Cộng Sản Khốn Nạn ở Nước Con sẽ bị, sắp bị Đồng Bào của Con nắm đầu, lôi cổ ra trước Chợ Bến Thành, đánh cho mỗi thằng năm, bẩy cái bạt tai, nhổ vào mặt mỗi thằng năm, bẩy bãi nước miếng, đá đít, đuổi đi..
Đêm Mùng Bẩy Tháng Tư 2007, ở Xứ Tình Nhân, Kỳ Hoa Đất Trích, Công Tử Hà Đông, Người Lưu Vong Già Lão Khuôn Mặt Cằn Cỗi in hằn những Vết Roi Đời, đã xin như thế đấy.

CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét