THI CA LƯU VONG
NGUYẼN THIÊN THỤ
NGUYẼN THIÊN THỤ
TRẦN MỘNG TÚ
Bà sinh năm.1943 tại Hà Ðông, vào Sài Gòn năm 1954. Ðịnh cư tại Washington USA từ 1975. Khởi viết từ 1975. Tác phẩm thơ:Thơ Trần Mộng Tú (Người Việt 1990); Ðể Em Làm Gíó (Thế Kỷ 1996).
Cũng như mọi người con gái, lớn lên là có ước mơ, có say đắm cuộc tình. Qua một số bài thơ , tác giả như sống nhiều trong chia ly:
Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng lên chiều xuống muôn trùng
Người xa tôi có còn đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng
Tôi xa người như xa cơn mưa
Mái tóc tôi còn ướt đêm nay
Nhớ tôi người còn châm điếu thuốc ?
Nhớ tôi người có đi trong mưa ? (Cả một giòng sông đứng lại chờ)
Trần Mộng Tú chiêu niệm con đường tình ngày xưa và quê hương
Ôi biết đến bao giờ
Em lại được đi
Trên những con đường yêu đương cũ
Con đường Trần Quý Cáp
Con đường Hồng Thập Tự
Không biết lá me còn rơi trong ngày mưa
Và anh còn trên tay những bông hồng Đà Lạt
Những chiếc gai, đến bây giờ vẫn còn làm tim em rướm máu (Đường cũ-1990)
Bài thơ sau đây là một tuyệt tác về tâm trạng lưu đày.
Hãy tưởng tượng ra em
Ở một căn nhà lạ
Mình em một ngôn ngữ
Mình em một màu da
Mình em một màu mắt
Mình em một lệ nhòa…(hãy tưởng tượng ra em 1990
Thơ của Trần Mộng Tú là những bức tranh của Việt Nam 1975:
-Tháng tư quê hương tôi
Con chim chết cháy trên ngọn cây
Con bướm chết cháy giữa bông hoa
Mẹ già chết cháy trong góc chợ
Em thơ chết cháy cùng căn nhà (Tháng tư quê hương tôi)
- Tôi đã làm nhân chứng
Cho cái chết oan khiên
Búa rìu chém tới tấp
Trên đầu người thanh niên
Chàng chết chưa kịp thấy
Vùng Đất Hứa Tự Do
Mắt hãy còn mở lớn
Đại dương đã là mồ (nhân chứng)
NGỌC AN
Nữ thi sĩ tên thật là Nguyễn Phan Ngọc An, sinh năm 1952 ở Vũng Tàu, định cư tại California, Hoa kỳ. Tác phẩm thơ: Tiếng thơ là những đường tơ của lòng ( 1996); Từ miền biển sóng ( 2000) Ngàn năm mây trắng ( 2002).
Thơ Ngọc An là thơ tình của quá khứ:
Anh viết tình anh lên gấm hoa
Gởi nàng kiều nữ dưới trăng ngà
Hài sen gót ngọc xin dừng bước
Ôi dáng kiêu sa, đẹp mặn mà...
Anh trải tình anh lên cỏ cây
Để khi em bước đến nơi nầy
Cho tà áo lụa vương hoa lá
Quyện mãi nồng nàn hương ngất ngây (Ảo mộng một dòng sông)
Tình hoài hương là một trong những chủ đề chính của Ngọc An:
-Hỡi ơi…dáng Mẹ còn đâu nữa
Hun hút trời xa khuất nẻo tìm
Dõi mắt trông về nơi cố quận
Nghẹn ngào, nghe máu chảy về tim (Tìm chút hương xưa)
-Sài Gòn đẹp mãi cho non nước
Một thuở thanh bình ta ấm thân ( Hận sông Ba)
Thơ Ngọc An là tiếng thơ lưu vong:
Làm kẻ lưu vong biệt cố hương
Tâm tư trăn trở suốt đêm trường
Nhìn về cố quốc xa ngàn dặm
Thăm thẳm chân trời xanh đại dương
Nơi đây nắng hạn thiếu mưa rơi
Mòn mõi thâu đêm với cuộc đời
Thấy nhớ thấy thương người phận bạc
Thâm tình phải chia cách đôi nơi…( Những dòng tâm thức trở về tim)
Thơ Ngọc An là hiện thực của lịch sử Việt Nam và bản thân nữ sĩ:
Khi mắt biếc lòng xuân vừa mới chớm
Chồng sĩ quan đâu có mấy khi về
Ngày tan hàng lòng ai chẳng tái tê !
Chồng tù tội, An bơ vơ tay trắng
Cứ như thế mà một mình cáng đáng
Nuôi bốn con khôn lớn, một thân cò
…Vượt biên đi, chồng vợ cũng chia ly (Bài thơ kỷ niệm)
(Trich VIÊT NAM VĂN HỌC SỬ ĐẠI CƯƠNG của Nguyễn Thiên Thụ
sẽ xuất bản)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét