ĐÀN SẾU ĐÃTRỞ VỀ
Sơn Trung
Xuân đã về đây, đông đã qua,
Cỏ cây băng đảo đã khai hoa.
Đêm đêm đàn sếu bay qua ngõ,
Chẳng thấy em yêu trở lại nhà.
Em đã đi xa, xa thật xa,
Về muôn tinh tú giải Ngân hà.
Trong cõi vô biên miền Tịnh Độ
Em quên hay nhớ mối tình ta?
Trăm năm cũng chỉ là giấc mộng,
Đời người như một chuyến sang sông.
Khi thuyền tới bến, đường đôi ngả,
Người về ải bắc, kẻ thành đông.
Nước bèo gặp gỡ ở trên sông,
Khi cơn triều dậy, nước chuyển dòng.
Lối nhập Thiên Thai mờ vết tích,
Làm sao gặp lại nữa mà mong?
Kỷ niệm ngày xưa thành khối đá,
Nhớ thương hiện tại, giọt lệ trong.
Hình em hư ảo mà sâu lắng,
Núi cao chót vót, biển mênh mông.
20-2-2015
TƯƠNG GIANG
Sơn Trung
Sơn Trung
Em đã ra đi không trở lại,
Mùa đông tuyết phủ màu quan tái.
Trong miền Tịnh Độ tâm vô ưu,
Trên bến Tương Giang tình khổ hải.
Tơ tóc trăm năm còn luyến thương,
Tình duyên ba kiếp hằng mong đợi.
Đêm khuya, gió lạnh, tuyết đầy trời,
Thương nhớ dâng lên sầu vời vơi
Tháng 2-2015
TỰ TRÀO
VƯƠNG TÂN
Tản cư hồi cư di cư đủ cả
Đi lính đi tù trại lớn trại nhỏ từng trải qua
Những Cổng trời Xuân Phước toàn nơi án chết
Tên trong sách danh nhân tự điển,văn học sử có vài ba cuốn
Học hành chữ nghĩa nước ngoài đủ đọc sách chơi và làm tự điển
Con cháu lũ khũ chắt nội chắt ngoại bốn biển năm châu
Quốc gia cộng sản lại chán mớ đời
Chỉ muốn làm một người VN chân thật
Được nói thẳng nói thật với nhau
Rằng đừng có lếu láo
Đòi lãnh đạo nhau
Thơ phú lăng nhăng còn lại mấy đứa
Gặp nhau cười khùng khục
Lịch sử sắp lại sang trang nữa
Tấn bi kịch liên hồi bao giờ mới dứt đây
Sấm Trạng Trình bàn đi bàn lại
Nói toàn chuyện vá trời lấp biển
Nhìn con cháu,chắt lắc đầu
Chúng mày đứng giống ông cha toàn dân phét lác
Tất cả đều láo toét
Hãy nhìn thẳng vào cuộc đời
Toàn một lũ nói láo
Đứa nào cũng lớn giọng
Hãy nhìn ông đây
Thằng cu Ngư tám mươi lăm tuổi
Gìa mà còn thích bao đồng
Cư tưởng mình ngon
Có ngày chết không kịp ngáp
Đời người có là bao
Hãy sống cho đàng hoàng
Cửa chết ai chẳng phải qua
Cứ thản nhiên đi tới
Một mai thành cát bụi
Không có gì phải ngậm ngùi
Tình đầu tình cuối
Tình nào cõi chết mang theo
Ôi người trong mộng cõi chết không rời
Gìa vẫn lạng quạng
Yêu đương thật lắm chuyện
Nhưng đời không tình yêu
Khác gì sa mạc không lạc đà
Dù lạc đà phải có bướu
Tình yêu thật phức tạp
Nhưng thằng cu Ngư tám mươi lăm tuổi vẫn đèo bòng
Đúng già ma ham ăn trái cấm
VƯƠNG TÂN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét