SƠN TRUNG *NHỮNG CÁI NGU DẠI TRONG 30-4--1975


 NHỮNG CÁI NGU DẠI TRONG  30-4--1975
  SƠN TRUNG

Trong khoảng 30-4 1975, dân ta có nhiều kẻ khôn ngoan nhưng cũng có lắm kẻ ngu dại. Xin kể một số cái ngu dại thuở ấy.

1. Gặp một anh bạn giáo sư, tôi hỏi: Anh nghĩ sao?
Anh đáp: Không sao. Cả nước này có triệu lính, triệu công chức. Không lẽ cộng sản bỏ tù mấy triệu người! Anh bình chân như vại, đi học tập khoảng 10 năm trở về làm tiến sĩ, tiếp tục dạy Đại học Tổng Hợp! Thế cũng tốt!

2. Một anh bạn giáo sư tiến sĩ Luật kể chuyện: 30 tháng tư, anh dắt con gái đi ra Xa lộ đón quân cụ Hồ như bài ca năm xưa : Năm cửa ô đón chào đoàn quân trở về! nhưng thấy lũ người rừng, cha con anh sợ quá chạy mất. Cô con gái vượt biên sang Anh Quốc, sau bảo lãnh anh và gia đình. Từ đó tôi không biết tin tức bạn. Té ra anh bạn Luật sư tiến sĩ của tôi hoc vấn cao thâm thế mà mấy chục năm tôn thờ Việt Cộng, đến khi nhất kiến mới kinh hoàng! Anh bạn tôi thế cũng giỏi còn hơn Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Trương Như Tảng lún sâu trong vũng lầy cho đến giờ chót mới tỉnh ngộ!


3. Mấy tuần lễ sau khi miền Nam thất thủ thì chiến dịch rỉ tai về học tập cải tạo bắt đầu được tung ra. Nhưng mãi đến đầu tháng sáu 1975 Uỷ Ban Quân Quản Thành Phố mới ra lệnh cho các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa phải trình diện để đi “Học Tập Cải Tạo”. Uỷ Ban ra thông cáo vào các ngày 10-6, 11-6 và 20-6-75 trên đài phát thanh và báo chí, chỉ định rõ địa điểm và ngày giờ trình diện.

Hạ sĩ và nhân viên chính quyền từ chủ sự trở xuống học tập ba ngày tại phường. Các cấp thấp hơn như binh sĩ, cán bộ phường khóm được khoan hồng miễn trình diện. Cả mấy trăm ngàn người nô nức đi trình diện học tập vì họ nghĩ rằng học tập cho xong để hy vọng sớm trở về làm ăn. Họ đi học từ sáu giờ sáng đến tối.

Ðối với các phó quận trưởng, trưởng ty, cấp úy, thì mỗi người phải mang theo giấy bút, quần áo, mùng mền vật dụng cá nhân, đồ ăn hoặc tiền bạc để dùng trong 30 ngày kể từ ngày trình diện.


Ai cũng tưởng chỉ đi mười ngày một tháng. Không ngờ hoc tập dài hạn. Họ hỏi quản tù. Bọn chúng trả lời: Chúng tôi bảo đem tiền bạc  môt tháng  chứ chúng tôi không nói các anh chỉ ở tù  ba mươi ngày. Chúng ta măc mưu cộng sản rồi bạn ơi!

4. Nhiều người tin tưởng" hồ hởi phấn khởi" thi đua nhau đi học tập cải tạo. Đa số dân Nam không hiểu học tập và cải tạo là gì, tưởng là đi học như thời tiểu học cắp sách đến trường. Nhiều người không ở diện học tập cũng cố xin học tập. Rốt cuộc đã vào tập trung là không thể đi ra, thành thử nhiệt tình cách mạng quá mà ở tù năm, mười năm như ai. Đây cũng thuộc loại giành ăn!
 Một hồi ký của nhóm Văn Tuyển viết về ngày trình diện như sau:

' Nhiều người vì sức khỏe yếu được miễn trình diện. Nhưng vì quá tin vào thông cáo của chính quyền, học tập có một tháng, nên họ vẫn tình nguyện xin đi để tỏ thiện chí cũng như làm cho xong để còn về được an ổn kiếm kế sinh nhai.

Có người được nhân viên tiếp nhận cho về vì không hội đủ tiêu chuẩn như thông cáo nhưng vẫn nằn nì giải thích chức vụ để xin đi cho chắc bụng. Chẳng hạn, có vị khai chức vụ quốc vụ khanh chính phủ. Cán bộ không biết đó là chức gì mà coi danh sách không thấy có nên đuổi về. Vị chính khách này phải cố gắng giải thích chức vụ của mình ngang hàng tổng trưởng. Họ cũng không biết tổng trưởng là gì, đến khi nói là bộ trưởng thì họ mới cho nhập trại. Ai cũng nghĩ là trước sau rồi cũng phải học tập nên xin đi cho nó xong. Thực ra, thông cáo rất mập mờ. Lúc đầu ghi danh đi học tập cải tạo phải chuẩn bị thực phẩm hoặc đóng tiền ăn cho một tháng. Rồi pháp lệnh nói cải tạo viên phải học tập ba năm rồi đổi ra vô hạn định một cách âm thầm.
Kỷ Nguyên Tù Ðầy Cải Tạo bắt đầu. Sau khi đã bước vào trại tù cải tạo thì ngày ra dường như vô tận vì một số thiệt mạng, hầu hết tiếp tục tù đầy cho tới mươi mười lăm năm sau""


Thật là oan ơi, ông Địa! Nhưng tự mình xin vào tù chứ có ai bắt đâu! Mình làm mình chịu kêu mà ai thương? Ai bảo đi học tập là sướng? Ấy đấy, dân ta tham lam, muu mánh, cái gì cũng chựp dựt, tranh giành. Từ ông bộ trưởng, giám đốc, tiến sĩ, giáo sư cho đến bác sĩ, kỹ sư, triệu phú, linh mục, thượng tọa khi vào trại -trại tù cũng như trại tạm cư- cũng tranh giành, chen lấn, thô tục, bỉ ổi giống như lưu manh. Đúng là cháy nhà ra mặt chuột! Ôi! Ai bảo Nhân chi sơ tánh bản thiện?
 Không biết Thiên đường ra sao, nhưng tại địa ngục tất có vua quan, tiến sĩ, kỹ sư, linh mục, hồng y, hoà thương, thượng tọa đứng ngồi, bò lết, bị còng, bị trói ...cả đống


5. Một số có phương tiện mà không đi vì họ tin Cộng sản hòa hợp hòa giải như thông báo của Mặt Trận, một số bị địch vận cộng sản tuyên truyền mà ở lại như Trần Văn Chơn. Lúc ấy, nhiều bà con trong Nam nhận được tin anh em ngoài bắc khuyên ở lại, ở lại xây dựng XHCN, sướng lắm. Một số được thư bạn cũ như Võ Nguyên Giáp gửi vào ( không biết thư của Võ nguyên Giáp hay của ai giả mạo) thế là sung sướng, vui vẻ ở lại vì ta có ô dù lớn!  Người ở lại được ca tụng là Tổng Thống Trần Văn Hương. Ông ở lại là phải, vì ông già rồi! Một số ở lại như Nguyễn Hữu Hạnh là cộng sản nằm vùng.Một số ở lại vì tham gia chính phủ trung lập như GS Bùi Tường Huân,bộ trưởng Quốc Phòng của chính phủ Dương Văn Minh.
Ôi! Cá tham mồi, cá ngu si nên mới chui vào lờ, và mắc phải lưỡi câu!

6. Một số theo tàu Viẽt Nam Thương Tín ra biển, đến Guam còn theo Việt Cộng đòi trở về.  Mỹ cũng chịu mất một chiếc tàu trả họ về Việt Nam. Họ về đến Vũng Tàu nhưng phải đi khoảng mười năm mới về đến nhà! Vui thật là vui! Vui sao nước mắt lại trào?Người Mỹ thật nhân đạo. Tại sao phải đưa mấy tên phản thùng trở lại Mỹ làm gì?


7. Nhiều người cho con cái di tản trước như Dương Văn Minh. Nhiều người cho vợ con ra đi, và bản thân họ cũng ra đi, thế rồi họ trở về như Trần Chánh Thành. Một số ở lâu bên Pháp cũng vội vã trở về vỉ họ được tin Miền Nam trung lập theo Pháp! Kết quả một số mau chân chạy thoát, một số bị tù, một số tự tử như Trần Chánh Thành!

Báo chí, tin tức Việt Nam phần nhiều là tin vịt. Nhưng báo chí, tin của Tòa đại sứ Pháp, của tướng Vanuxem cũng là tin vịt? Biết tin ai? Hay các ông này cũng bị tổ trác?


8. Sau 30-4, nhiều dân Bắc di cư, có anh em làm lớn ngoài Bắc vào. Nghĩ mình là dân ngụy, khó khăn trăm bề, họ muốn kinh doanh, mua nhà cửa, nhờ anh em XHCN đứng tên dùm. Kết quả tiền mất tật mang!

9.  Sau 1975, Việt Cộng chơi trò ăn cướp mà chúng gọi là "đánh tư sản". GS Huỳnh Văn Tòng có người thân thuộc hạng giàu có, lo sợ Việt Cộng săn cướp cho nên ông gửi cho thằng con rể 100 lượng vàng. It lâu sau, ông bảo thằng rể đưa lai vàng cho ông. Thằng rể vừa nhảy vừa ca:
Cò bay! Diều hâu bay!  Khỉ bay! Rồng bay! Mèo bay! Chó bay! Vàng bay!

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét