SƠN TRUNG * TÂN DƯƠNG THU HƯƠNG

TÂN DƯƠNG THU HƯƠNG

SƠN TRUNG 


Trong bài này, bỉ nhân xin nói về hình dung và tư tưởng mới của Dương Thu Hương nên mới gọi là Tân Dương Thu Hương.

Hình cũ


 Hình mới

Về hình thức, xem hình Dương Thu Hương mới chụp gần đây, chúng ta thấy bà đẹp hơn trước nhiều. Bức hình trước kia cho chúng ta thấy một Dương Thu Hương hơi quê, còn hình sau  thì đẹp tuyệt và rất quyến rũ.

Hai hình khác nhau, hai người hay một người? Truyện giả thật, thật giả mình thì khó phân nhưng với các ông bà Cộng sản là chuyện nhỏ. Tố Hữu đã nói rồi:
"Giả mà như thiệt khó chi mô!



Thôi bỏ chuyện thâm cung bí sử, nay xin nói tiếp về tư tưởng mới của Dương Thu Hương.
Dương Thu Hương có ba lần thay đổi diện mạo và tư duy.

I. THỜI KỲ THỨ NHẤT 
Lúc này Dương Thu  Hương đội mũ tai bèo thắt khăn quang đỏ, mang y phục Thanh Niên Xung phong.
 Sau khi học xong lớp Viết văn Nguyễn Du (1980), Dương Thu Hương đã cho xuất bản mấy tác phẩm tốt nghiệp để chứng tỏ mình rất đỏ, rất hồng.  Với tư cách kẻ chiến thắng, bà đả chỉ trích miền Nam như trong CHÂN DUNG NGƯỜI HÀNG XÓM.  

        Với tập truyện này, Dương Thu Hương được giải  thưởng báo Văn Nghệ. xuất bản 1985 tại Hà Nội, và do Văn Hiến  in lần thứ nhất , tại  Hoa Kỳ năm 1997, dày 285 trang gồm  11 truyện ngắn, viết trong những thời gian khác nhau từ 1975 đến 1980. Trong tập truyện này, tác giả vẽ nên những cuộc sống ở hai miền Nam Bắc. Tác giả đã nhìn miền Nam sau ngày tan rã với cặp mắt của người chiến thắng. 


Nguyễn Khải và nhiều tác giả đã nhìn miền Nam lúc đó bằng cặp mắt bề trên nhưng thái độ của Dương Thu Hương thì khinh thị rõ rệt hơn.Trong Loài Hoa Biến Sắc, Dương Thu Hương đã vẽ ra hai cảnh trái ngược. Cô bộ đội miền Bắc quê mùa, xấu xí không biết chưng diện nhưng là người cán bộ của đảng, là một công dân tốt, và là một kẻ chiến thắng giữa một thành phố chiến bại. 


Trong khi đó một cô gái sang trọng quý phái lại là một gái bao của một cán bộ! Điều đó cũng là một phần sự thực. Tại đâu trên thế giới cũng có những phụ nữ làm nghề mại dâm. Trước 1975, miền Bắc cũng có gái điếm như trong truyện của Hoàng Lại Giang ( Ký Ức Tình Yêu , Nỗi Bất Hạnh Tình Yêu) và Nguyễn Huy Thiệp ( Thương nhớ đồng quê ). Nhưng Việt Nam cả Nam và Bắc sau 1975 cho đến hiện nay, con số phụ nữ hành nghề ' thân xác' như bia ôm, karaoké ôm, tắm ôm. .. và xuất khẩu sang Trung Quốc, Thái Lan rất đông.


 Vậy thì trách nhiệm của ai? Không biết Mỹ Dung, cô gái trẻ trong truyện đã hành nghề 'gái bao' trước 1975 hay sau 1975? Dẫu sao, vô tình hay cố ý, Dương Thư Hương đã hé lộ trong chế độ cộng sản vẫn có những cán bộ lấy tiền nhà nước bao gái!

           Truyện Thợ Làm Móng Tay cũng mang tính cách tuyên truyền xảo trá của cộng sản. Dương Thu Hương viết truyện này có mục đích tuyên truyền cho chính sách kinh tế mới của cộng sản lúc bấy giờ. Họ tuyên truyền kinh tế mới là thiên đường, là trường học. Nhưng sự thực kinh tế mới là nơi đầy ải con người, là ngục tù cho những kẻ xấu số như địa chủ, tư sản, phản động.  .

. .Dưới chế độ cộng sản từ 1954, bao nhiêu người ở Trung và Bắc ra đi nơi vùng kinh tế mới đã phải trở về hoặc gửi xác ở lại nơi đây! Không lẽ Dương Thu Hương không thấy tại Hà Nội bao người đi kinh tế mới trở về nằm đầu đường xó chợ mà các lãnh tụ công nông vẫn ngủ yên trong các biệt thự sang trọng của Pháp để lại tại Hà Nội?

  Dương Thu Hương đã tô đen xã hội miền Nam với đĩ điếm, lưu manh, thất nghiệp, gia đình bất hòa, nghèo khổ, người có tiền khinh bỉ người lao động. Sáng thất học, làm thợ sửa móng tay, lấy phải người vợ đanh đá, theo luận điệu của  các cán bộ cộng sản đó là 'tàn tích Mỹ ngụy'. Bàn về nghề làm móng tay, Dương Thu Hương viết:
Có những nghề nghiệp chỉ thịnh vượng được với một xã hội, cũng như những loài cây chỉ sống được ở một vùng đất (66).


           Nhận xét của Dương Thu Hương hữu lý. Những năm đầu tiên, người ta còn quen son phấn, nghề làm móng tay còn có thể kiếm ăn được. Đến khi người dân miền Nam phải đi ngồi tù, phải đi kinh tế mới, phải bán tống bán tháo đồ đạc trong nhà, ai mang quần loe thì bị cắt, và nghe nói có nơi phụ nữ sơn móng tay thì bị họ dùng kềm tuốt móng tay thì không ai còn nghĩ đến việc làm móng tay, móng chân. 


Nhưng sau này thời mở cửa, phụ nữ chưng diện, cán bộ bỏ dép râu mang giày, bỏ bộ đại cán mang đồ vét thì sự việc lại khác! Nay tại Trung Quốc, đàn ông tự do hưởng cảnh Nhất dạ đế vương còn đàn bà đua nhau chung diện. Chắc bên Trung Quốc cũng như Sài Gòn nghề cắt tóc, uốn tóc, sửa móng tay lên hương.  


Truyện Những Bông Bần Ly cũng có ý tô đen xã hội miền Nam, và ý tưởng của Dương Thu Hương lúc này rất đỏ và rất thiển cận. Ngân đi bốc mộ em trai và người yêu, trên đường ghé trọ khách sạn, thấy người chủ quán già lấy một cô vợ trẻ đẹp, nhưng nét mặt cô này dửng dưng u uất (83).

 Ngân cho rằng ' vì uy lực của tiền bạc, sự ràng buộc thiên định hay một lỗi lầm  không thể cứu vãn mà chị ta đã thành vợ của người chủ trọ này, một người gấp đôi tuổi cô, dáng điệu như con chuột ốm ( 84)  và Ngân suy nghĩ:  

Với xã hội miền Nam ngày trước, điều đó thật dễ hiểu. Còn chị, chị sống ở miền Bắc, nơi không có một thế lực đen tối nào tồn tại để uy hiếp hạnh phúc con người, nơi không có một bức tường nào ngăn trở con đường đi đến cuộc sống chân thực (84). 

 Tại sao Ngân cũng như Dương Thu Hương lại cho rằng chỉ ở miền Nam mới có cảnh này, còn miền Bắc thì không?  Dương Thu Hương hay quên đấy thôi! Hồ Chí Minh lấy cô Xuân, và trong Chuyện Một Nữ Diễn Viên , của Dương Thu Hương, cô Thơm muốn trở thành diễn viên đã lấy ông tổng đạo diễn Trang Tụy tuổi già và có con trai lớn ngoại 30  và cháu 13 , trong khi  Thơm cũng chỉ hơn người cháu này vài tuổi!

 Tại sao Dương Thu Hương không nghĩ rằng người thiếu phụ buồn vì nàng lo nghĩ ngày mai chế độ mới có để cho gia đình bé bỏng của nàng yên ổn, hay lại cải tạo thương nghiệp, đánh tư sản và bắt đi kinh tế mới khiến cho chồng nàng phải ngồi tù, mẹ con nàng phải sống bơ vơ với hai bàn tay trắng?

         Nói chung, Chân Dung Người Hàng Xóm là một tập truyện tuyên truyền với đầy ác ý và thiên kiến của kẻ thắng trận trong những ngày hăm hở và lạc quan đầu tiên vào miền Nam. Phải chăng, buổi ra mắt đầu tiên của đời viết văn, Dương Thu Hương phải kiếm món quà tặng đảng? 

Hoặc bà phải hoàn tất thủ tục tốt nghiệp lớp viết văn để ra trường và hành nghề? Hoặc lúc đầu tiên, bà chưa giác ngộ chân lý, vẫn bị nọc độc cộng sản hoành hành trong thân xác và tâm trí?
 
 II. THỜI KỲ THỨ HAI  

Thời kỳ này bà mang chiếc áo xanh, bỏ khăn quàng đỏ và bộ đồ Thanh niên xung phong. Bà  tỏ ra mình giác ngộ, và tích cực phê phán cộng sản.

Với Những Thiên Đường Mù, Bên Kia Bờ Ảo Vọng, bà đã công kích chế độ cộng sản về cách dùng vô sản, sự nịnh hót, tham nhũng  trong cộng đảng, việc tuyên truyền xảo trá, CCRD, Hợp Tác Xã...

Trong cuộc phỏng vấn của Đinh Quang Anh Thái  ngày 17-4-2012,thực hiện và phát thanh trên làn sóng của đài Little Saigon Radio ở California,  bà nói “30 tháng Tư 75, nền văn minh đã thua chế độ man rợ”. Và bà đã trả lời câu hỏi của Đinh Quang Anh Thái


ĐQAT: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự trù phú vật chất của miền Nam thì bà ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?
Dương Thu Hương: (thở dài) Ðiên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc.
Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giất mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ . . .nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.
Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva. Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng. Riêng tôi thì nhục nhã không thể tả được. Vì khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng dân tộc mình là dân tộc anh hùng và là một dân tộc cũng có được một cuộc sống xứng đáng. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ thì tôi mới nhìn thấy ra rằng, người Việt Nam bị khinh bỉ. Người Việt Nam đầu đen chỉ xếp hàng trong các đội quân dài dặc các bà già Nga bụng to để mua nồi áp xuất, bàn là điện nhằm gởi về nước. Những người bán hàng họ mắng cho như là mắng khỉ ấy. Họ mắng cũng đúng vì người mình khuân hàng đống nồi, hàng đống sản phẩm của người ta để tuồn về nước. Khi đứng ở khách sạn Peking nhìn xuống đường, tôi thấy những đoàn đại biểu Việt Nam trong những bộ quần áo complet gớm giếc trông như những đàn bò đi trong thành phố. Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng, “người ta đi Nga người ta sung sướng, còn bà thì tại sao bà lại khóc như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế”. Anh ta không biết nỗi đau đớn của tôi khi thấy thân phận của người Việt Nam. [1]

Bà chống Cộng như thế đấy. Lúc này bà gọi miền Nam là văn minh, còn cộng sản là man rợ. Man rợ đã thắng văn minh. Bà nói thật hay giả dối?
 
III.  THỜI KỲ THỨ BA
Năm 1994 bà  sang thăm Pháp, rồi về. Tháng 4 năm 2006, bà được mời sang Paris rồi ở lại. Tại đây, Dương Thu Hương lại mặc áo đỏ, thắt khăn quàng đỏ.


TrongĐỉnh cao chói lọi , viết về Hồ Chí Minh, dịch và xuất bản bằng tiếng Pháp với tựa đề là Au Zénithtại Pháp vào tháng 1 năm 2009. Bản tiếng Anh được xuất bản vào 16 tháng 8 2012 có tựa là "The Zenith", bà bênh vực Hồ Chí Minh, bào chữa cho Hồ Chí Minh.  Trong Đỉnh Cao Chói Lọi, bà có nhiều tưởng tượng, biến ông Hồ thành con người đa cảm chứ không phải là ác quỷ.  Cũng như  Bùi Tín, Vũ  Thư  Hiên, chiến thuật của bà  là  tung hỏa mù , lúc chỉ trích, lúc ca tụng,  nửa khen nửa chê  nhưng khen ngợi, bênh vực là  chính.Bà đưa ra nhiều lý do bào chữa :

1.     Ông Hồ không muốn chiến tranh

           Dương Thu Hương như “nghe” đuợc đối thoại giữa Võ Nguyên Giáp (Long) và ông Hồ: Đất nước vừa trải qua chín năm kháng chiến, dân chúng chưa được hưởng yên vui...- Ồ, muốn tránh máu cũng vẫn đổ.... Ông biết rằng tôi đã tìm mọi cách để ngăn cản nó...Nhưng ... (282)

 2. Bà cũng nói đến cái chết của chị em Nông Thị Xuân, bố nàng, cả cái nhà cũng bị máy bay không quân Việt Cộng thiêu hủy nhưng ý Dương Thu Hương tội ác giết vợ và nhà vợ là do “bọn phản bội”trong cộng đảng  chứ không do ông. 

Trong Đinh Cao Chói Lọi, bà kể lại như bà "nghe" được ông Hồ than thở: Ta biết làm gì giờ đây khi ván cờ đã lỡ, khi ta bắt buộc trở thành con rối gỗ trong tay lũ sát nhân( 279). 

3.  Khi trả lời  Quốc Phưong đài BBC 26 tháng 2, 2009, bà cũng cho rằng cái chết của Nông Thị Xuân  là định mệnh của ông Hồ  (là mối tình định mệnh đối với người đàn ông này) ..và cả nhà bà Xuân chết là do. số phận oan nghiệt.. của bà Xuân[ 2].  

Đọc đoạn này, tôi nhớ một bản nhạc vàng của Miền Nam nhan đề Không phải tại chúng mình có câu  : Không phải tại anh cũng không phải tại em /Tại trời xui khiến nên chúng mình mới phải xa nhau. Đúng rồi, muôn sự tại trời. Như vậy theo Dương Thu Hương, bà Nông Thị Xuân chết là do số ông Hồ có bà vợ bất đắc kỳ tử,và bà Xuân chết thảm  là do ông Trời, không do ông Hồ, không do Lê Duẩn , Lê Đức Thọ Trần Quốc Hoàn, và đảng cộng sản!  Thành thử bọn cộng sản tham ô,  tàn bạo từ Hồ Chí Minh, Trường Chinh, cho đến các bộ trưởng, giám đốc... không ai  nhận tội, xin lỗi, chịu trách nhiệm như bọn tư sản Hoa Kỳ, Nhật Bản...


4. Cũng trong bài phỏng vấn trên, Dương Thu Hương  ca cẩm rằng ông Hồ là người cách mạng, ông ấy không thể sống một cuộc đời bình thường được..

Phải rồi, ông Hồ là người phi thường, không thể sống một cuộc đời bình thường được,  cho nên tàn ác, lưu manh, dối trá là việc đương nhiên! Là con người phi thường nên ngàn vạn lần dối trá mà không biết ngượng. Ông sống với trăm phụ nữ vẫn bô bô tôi độc thân, tôi hy sinh hạnh phúc cá nhân cho Tổ quốc, rồi ông bán nước cho Trung Cộng để  biến Việt Nam thành châu quận của Trung Cộng, và phi thường nhất ông giết chị em Nông Thị Xuận một cách dã man.

 Con người bình thường xấu xa thường là không chung thủy, trai bỏ vợ, gái bỏ chồng, hoặc ngoại tình trên bộc trong dâu chứ it ai lấy búa đập đầu vợ rồi quăng xác ra đường như bác Hồ muôn vàn kính yêu của bà! Người phi thường, người anh hùng  cách mạng, chiến sĩ cộng sản thì phải làm việc phi thường như thế đó, cái đám luân lý cổ hủ, luật sư ba lăng nhăng, chính trị gia nửa mùa  chẳng hiểu gì cả cứ kết tội bác Hồ vĩ đại của bà!  

 5. Bà cho ông Hồ là người phi thường sao trong Đỉnh Cao Chói Lọi, bà lại bảo ông Hồ cô đơn? Ông Hồ buồn vì cái chết của bà Xuân? Con người phi thường là con người sắt đá. Nếu ông buồn rầu khóc lóc thì đâu là con người phi thường? Ông giết hàng triệu người. Theo Huỳnh Tâm, ông là Hồ Tập Chương, thiếu tá Trung Cộng đã hãm hiếp và giết một bé gái.Và ông đã sát hại bao phụ nữ trong nhà sàn rồi quăng xuống ao trong  phủ Chủ tịch vì tội không hết lòng chiều chuộng ông! Ông giết nhiều lắm sá gì một Nông Thị Xuân!   Biết đâu ông Hồ lại sung sướng khi thủ hạ báo tin đã thi hành nhiệm vụ thành công tốt đẹp. Thế là từ nay ông thoát khỏi con tiện tỳ mè nheo đòi ông phải cưới thị cho danh chính ngôn thuận. Trong khi ông đóng vai đại sư khổ hạnh mà thị lại bắt ông đóng vai chú rể thì bể hết. Tội của thị phải được trừng trị xứng đáng, phải được tứ mã phanh thây. Nay không có ngựa, dùng ô tô 4 bánh  cũng được  mà tám bánh càng hay!

Nói bác cô đơn là bà " lo bò trắng răng".  Người phi thường thì thiếu gì tài nhất là khi có quyền thế. Không có Xuân thì có Trưng, thiếu gì cháu thiếu nhi yêu bác Hồ!  Cả đám lãnh tụ đàn em bao giờ cũng săn sóc bác nhiệt tình. Thời chiến tranh Nam Bắc cách trở, Lê Duẩn,Võ Văn Kiệt đã gửi một đoản trẻ con miền Nam ra phục vụ Bác [3]. 


Chính Dương Thu Hương đã giới thiệu Nguyễn Thị Hằng một nữ chiến sĩ oanh liệt  trên giường được cả triều Hồ chúa dấu vua yêu,  đã đến săn sóc bác [4]. Trần Đức Thảo cũng nói bác không bao giờ thiếu món ấy[5]. Trần Đỉnh trong Đèn Cù cho ta biết cuộc đời bác rất vui nhộn chẳng khác con trai 18 đương xuân: Tại an Toàn khu, ông Hồ thưởng lẻn đi giao du bí mật. Ông Hồ và bọn cộng sản bự đưa gái vào cơ quan hành sự. Phan Kế An kể: Một dạo Phan Kế An ngày ngày đến vẽ Cụ Hồ. Một chiều về sớm hơn, An nói: “À, cái Z tự nhiên mang ba lô, chăn chiếu đến chỗ Ông Cụ, tớ được xua về sớm. Vài tháng sau, An lại về muộn. Hỏi vì sao thì An nói không thấy Z. đến nữa.” chắc máy Cụ yếu!”, giải đáp thuần túy sinh học. Không tính đến sở thích, gu của cụ.
 ( ĐC,28 )

Bọn thân cận ông Hồ còn kháo nhau chuyện bác chơi gái : Ông Bác chỉ tìm nạ dòng. “Sao lại thế?” Thấy bác dại, chúng tôi kêu lên. Thì được giải thích: “Thế là Bác khôn, nạ dòng thì đỡ rầy rà hậu sự (ĐC,30 ). 


Thế  thì làm sao mà Dương Thu Hương nói bác cô đơn và ngày đêm hát: Đời ta cô đơn...

6. Bà ca tụng ông Hồ là người phi thường nhưng cũng trong Đĩnh Cao Chói Lọi bà lại hóa ông Hồ một kẻ duy tâm thần bí, theo đạo Phật đạo Chúa  : Hỡi các vị thần linh đất nước, hỡi những linh hồn cao thượng của các anh hùng hào kiệt và các bậc quân vương, những người từng khai phá và bảo vệ giang sơn này. Nếu thân xác các ngài đã tan rã nhưng linh anh của các ngài vẫn tồn tại và ngự trị vĩnh hằng trên tổ quốc, xin hãy trở về đây để trợ giúp tôi. Hỡi Như Lai Phật tổ, tôi chưa từng đi theo đạo của ngài nhưng tôi may mắn biết được những đệ tử trung thành của Ngài ở nơi đây và tôi hiểu sức mạnh chinh phục của Ngài với trần thế. Nếu quả thật anh linh của ngài luôn luôn ngự trị cõi trời tây, xin ngài hãy hợp lực cùng với các vị thần xứ sở của tôi, để giúp tôi đạt được sở nguyện cuối cùng này!(286). 

Marx, Engels, Lenin kêu ầm lên rằng chủ nghĩa Marx là chủ nghĩa duy vật, là chủ nghĩa khoa học, ông Hồ tin Phật, Thần Thánh và Chúa thì làm sao xứng danh đảng viên quèn chứ đừng nói là lãnh tụ đảng Marxist! Đó không phải là ca tụng ông Hồ mà nhục mạ ông Hồ. Trong thế giới cộng sản, bị kết tội phản động thì phải chết hoặc ngồi tù, còn bị phê là mê tín, dị đoan thì phải đi lao động cải tạo và mất chức mất quyền' Cho nên ở trong xứ cộng sản, it ai khai mình là Phật giáo, Thiên Chúa giáo, Cao Đài giáo... Bà nâng bi ông Hồ hóa ra bóp dế ông đau điếng, làm cho ông Hồ trong hỏa ngục cũng phải thét lên căm hờn!   

7. Cũng trong bài báo trên, bà cho rằng chỉ  có bà  là  sáng suốt,  còn mọi người kém cỏi, không biết suy nghĩ khi dân ta oán hận Hồ Chí Minh: Thật ra con người nói chung là một con vật rất lười suy nghĩ. Thành ra không phải dễ dàng gì tìm ra chân lý.

 Bà tự hào là đã tìm ra chân lý mới nhưng chân lý hoan hô Hồ Chí Minh thì đã có từ nửa thế kỷ trước, khi mà Dương Thu Hương còn tắm mưa dưới ánh mặt trời rực rỡ. Chân lý đó xưa lắm, đó là Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng!

Bà tự hào bà cao hơn mọi người nên có quyền mạ lỷ, thù hận cộng sản, còn chúng ta dù bị cộng cộng giết, bỏ tù cũng không có quyền oán hận cộng sản! Nhưng bà thù hận cộng sản thật không?
 

8 . Bà cho rằng ông Hồ muốn thiêu rồi bỏ tro xuống biển nhưng bọn đàn em muốn xây lăng. Lỗi xa hoa, đế vương và sùng bái cá nhân đó là tội lỗi của đàn em, không do ông Hồ .(290)

9 .Trong cuộc phỏng vấn của Quốc Phương đài BBC, ngày 26-2-2009, bà khen: Ông Hồ là một người đàn ông khoẻ mạnh, khá đẹp traiÔng Hồ  là  người của nhiều nhân vật, có  nhiều hình dạng khác nhau. Tấm hình ông chụp với Võ  Nguyên Giáp là hình một quỷ đói!. Nói xuôi, nói ngược, mục đích chính của bà là ca tụng, là bào chữa cho  Hồ Chí Minh:”Hồ Chí Minh cũng là người lãnh đạo thành công Cách mạng Tháng 8 và đã xoá bỏ chuỗi ngày dài nô lệ....dù sao ông Hồ trong lịch sử vẫn còn để lại một hình ảnh tốt đẹp trong dân chúng.”.. Tôi bắt gặp nhân vật vốn là một chính trị gia vĩ đại này [2] 

Dân chúng nào? Trong  số đó  có  bà  không? Yêu quý  Hồ  Chí  Minh sao bà  phài ra đi? Bà ra đi làm gì? Tị nạn thật chăng? Bị tịch thu  thông hành mà "đành " phải ở lại chăng? Người chống Cộng thật sự là suốt đời  bị giam, Việt Cộng đời nào cho Quảng Độ, Thiện Minh, Nguyễn Văn Lý ra đi?

10 . Trong cuộc phỏng vấn mới đây của Tường An, thông tín viên RFA ngày 2015-03-11, bà nói:
 Về mặt những người miền Nam mà gọi là « Quốc hận » thì họ cũng phải nhìn lại. Tại sao ? Tại sao lại là « Quốc hận » Trước khi hận những người khác họ phải hận chính họ . [6]
Bây giờ thì bà công khai chỉ trích dân Việt Nam gọi ngày 30 tháng tư là Quốc Hận. Và bà cho rằng dân miền Nam nói riêng và dân Việt Nam nói chung không được  oán hận, căm thù cộng sản!
Câu này bà có nhiều sai lầm:
- Toàn dân Việt Nam căm thù, oán hận cộng sản không phải riêng dân Miền Nam.
- Trần Đức Thảo, Trần Độ, Trần Thư, Trần Đĩnh, Trần Xuân Bách, Hoàng Cầm, Lê Đạt, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Cung, ... là dân miền Bắc,  là chiến sĩ chống Pháp, là cấp tướng, cấp hành chánh cao trong cộng đảng.
- Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Hộ, Tạ Bá Tòng, Xuân Vũ, ... là dân Nam  tập kết rồi hồi kết.
-Phan Khôi, Phùng Quán, Nguyễn Kiến Giang, Nguyên Ngọc ...là người Trung.
 -Theo bà, dân Việt Nam kể cả ngụy quân, ngụy quyền, tư sản miền Nam dù bị tù đày chém giết cũng phải gọi là ngày Giải phóng, ngày Quốc Khánh phải không? Đó là ngày vui mừng khiến cho từ đây Việt Cộng ra sức cướp bóc làm giàu, mặc sức chiếm đất chiếm nhà của dân, thỏa tình đưa vợ con nắm các chức vụ quan trọng, hân hoan quỳ lạy Trung Cộng, mặc lòng khủng bố đánh đập nhân dân. Tại sao lại hận? Sao lại hận Hồ Chí Minh, oán đảng Cộng sản, căm thù Mao Trạch Đông, và chủ nghĩa Mác Lê? Hai triệu dân Việt chết trong chiến tranh, nửa triệu dân chết vì CCRD, hàng chục ngàn đảng viện bị giết, bị tù cũng do CCRD, hàng trăm triệu người trên thế giới chết vì nạn búa liềm thì có sao đâu? Oán hận làm gì, cứ muôn đời làm nô lệ cộng sản. Đó là ý nghĩa của Dương Thu Hương. Trong cuộc phỏng vấn của Đinh Quang Anh  Thái, bà chỉ trích việc dân Bắc vui mừng trong ngày đại thắng, bây giờ cũng cũng kết tội những người đau khổ trong30-4-1975. Bà chỉ trích cả hai bên, vậy bà ở vào bên nào? Hay bà cao hơn tất cả, là một siêu nhân trên trên trời, còn tất cả là ngu muội, tội lỗi?
Như vậy là bà tự mâu thuẫn.
-.Dương Thu Hương bảo nhân dân ta đừng oán hận cộng sản, sao lại không oán hận nhĩ? 

 Nhiều lần bà tuyên bố rùng rợn rất Bắc Kỳ chánh tông như iả vào mặt bọn cộng sản. Trong cuộc phỏng vấn của Đinh  Quang Anh Thái,  bà còn chửi  con "thằng" Phan Văn Khải , con rể "thằng" Ðỗ Mười.  Chúng có làm gì hại bà không mà bà cũng lôi ra mắng nhiêc? Cũng trong bài trên, bà nói bà thấy các thằng thứ trưởng, bộ trưởng, gặp thằng nào tôi chửi thằng ấy .. Bọn họ có động chạm đến con người bà không mà bà hận như thế?Bà nhận định rất thẳng thắn:
 Xã Hội Chủ Nghĩa thì con cái chúng nó đều buôn bán, đều làm mọi cách tận thu, tận dụng, ăn cắp thật là nhiều tiền và trở thành những thằng tư bản. Chúng nó phát huy tối đa khả năng ăn cắp, ăn cướp, biến tất cả tiền tài, của cải của nhân dân trở thành vốn liếng riêng của chúng nó, hoặc là gởi tiền ra nước ngoài để sau này họ chuồn, hoặc là nếu tình hình còn thuận tiện thì họ sẽ ở lại trong nước để giữ một vốn liếng to lớn trực tiếp lấy từ xương máu của dân chúng. Như thế có nghĩa là không biết bao thế hệ nữa của con cháu chúng tôi, nhất là con cháu của hơn 60 triệu nông dân, phải trả nợ cho hành động nhũng lạm của bọn chúng. Còn về Xã Hội Chủ Nghĩa thì những người nào không ngu lắm thì họ cũng đều biết rằng chủ nghĩa này chỉ là câu nói đầu lưỡi.

Tội ác cộng sản như thế có đáng hận không? Nếu bà chửi được, căm hận được, tại sao dân Việt Nam lại không?

Trong cuộc phỏng vấn của Đinh  Quang Anh Thái, bà mạ lỵ cả tập thể đám Cộng sản Quảng Bình : cái chi bộ này đảng viên đàn ông còn có người tư cách khả dĩ, chứ còn đảng viên đàn bà thì toàn những đồ ăn mày ăn nhặt, toàn những con đĩ. Không biết bọn  Quảng Bình quê ta ơi có làm gì đắc tội mà bà oán hận và khinh bỉ họ như thế?

 Chính bà cũng tỏ ra căm thù cộng sản sao bà lại không muốn nhân dân Việt Nam oán hận cộng sản?


Nhìn chung, bà chỉ bị giam vài tháng - có thể chỉ là đóng tuồng-nhưng rõ ràng là bà được họ tô lục chuốt hồng, mặt mày xinh đẹp hơn, được đưa ra ngoại quốc, được thế giới ca tụng là một nhà văn nữ bất đồng chính kiến, sướng quá đi chứ có khổ chút nào đâu mà  bà hận thù, mạt sát họ? Cái đám cộng sản Quảng Bình có thất lễ với bà đâu, và bọn  Dương Thông, Quang Phòng cũng chỉ "ngưỡng mộ" bà , đã thực hiện bộ phimViệt Nam Đất Nước và Con Người mà bà là diễn viên chính. Họ làm cho bà danh chấn giang hồ sao bà lại oán hận họ?

Bà quang vinh là thế mà bà còn oán hận cộng sản thì nhân dân Việt Nam, gồm người Miền Nam, người Miền Bắc và đám Nam kỳ tập kết cũng oán hận cộng sản vì cộng sản mà họ bị tù, mất nhà cửa, phải mất tự do, sống đói khổ và nhục nhã, con mất cha, vợ mất chồng, gia đình tan nát, làm sao mà bảo họ đừng oán hận? Không lẽ họ không có quyền oán cộng sản? Sao vậy?

(4). Trong bài phỏng vấn củaTường An, thông tín viên RFA ngày 2015-03-11, bà so sánh Nam Việt Nam và Nam Hàn.
Hai hoàn cảnh khác nhau. Nam Hàn thịnh vượng vì không bị Trung Cộng xâm lược. Sau khi Nam Bắc Hàn đình chiến, Trung Cộng từ bỏ xâm lược Bắc Hàn vì phía Bắc có con gấu Nga chặn đường. Mao bèn xoay qua Nam tiến mà bước đầu là chiếm Việt Nam để dần tiến về Thái Lan, Philippines, Singapore và Phi Châu, Ấn Độ.. . Mao cần những tên bù nhìn Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Lê Duẩn ,Lê Đức Thọ...trong cuộc Nam tiến này. 


Trần Đĩnh trong Đèn Cù cũng đã vạch rõ âm mưu thâm độc của Trung Cộng là chiếm Việt Nam. Bọn Việt Cộng khoe khoang Võ Nguyện Giáp và quân Việt Cộng đánh thắng Điện Biên Phủ nhưng không phải thế. Chủ lực là các tướng và quân đội Trung Quốc. Trong trận Điên Biên Phủ và cuộc chiến 1949-1954, Trung Cộng chỉ nói các tướng và cố vấn, không nói số quân. Nhưng Huỳnh Tâm cho biết trong trận Điện Biên Phủ
Quân viễn chinh Pháp lúc đó đang trú phòng, tổng cộng 13 tiểu đoàn khoảng 11.000 người, chủ yếu cố thủ con đường chiến lược từ Cao Bình, đến dòng sông Lương Sơn......Từ đó quân đội Việt Minh củng cố nhanh hơn, thiết lập được 312 đơn vị, 316 Sư đoàn, mỗi quân đoàn có 5.351 binh sĩ tính cả quân sĩ Trung Quốc, cùng lúc thành lập 6 Sư đoàn pháo, binh chủng biệt kích, trinh thám....Thời gian 1 tháng đã thành hình, bộ chỉ huy Điện Biên Phủ với quân số 19 tiểu đoàn bộ binh, 3 tiểu đoàn pháo binh, 1 tiểu đoàn kỹ sư vũ khí cơ động, 1 Lữ đoàn xe tăng, 450 xe ô tô tiếp vận vũ khí, quân tài, 12 nhóm không quân, đúc kết sức mạnh của Trung Quốc hơn 38.000 binh sĩ, đủ đè bẹp "Kế hoạch Navarre".[HUỲNH TÂM * GIẶC HÁN ĐỐT PHÁ NHÀ NAM]

Trung Cộng cho biết sự viện trợ của họ trong cuộc chiến 1956-1974: Trong  30 năm chiến tranh, Trung Cộng đã viện trợ  20 tỷ Mỹ kim. Năm 1962, viện trợ 90.000 vũ khí nhẹ..  Từ tháng giêng 1965 đến tháng 3/1968, Trung Hoa đã gởi qua VN trên 320.000 binh lính vào những đơn vị phòng không, công binh, hỏa xa và tiếp liệu, có lúc đến 175.000 người trong một năm (TÀI LIỆU VỀ QUAN HỆ VIỆT NAM -TRUNG QUỐC  ).  

Theo đài Trung Cộng,từ đánh Pháp đến đánh Mỹ, Việt Cộng đã nợ Trung Cộng  870 tỷ Mỹ kim, và bọn Phạm Văn Đồng đã ký bán đứt Trường Sa, Hoàng Sa cho Trung Cộng. 

https://youtu.be/VU48xdbsWcc
 


 Như vậy thì đáng vui hay đáng giận? Và nên hận ai làm cho đất nước điêu linh, con cháu mấy đời trả xong nợ của Hồ Chí Minh, Trương Chinh, Võ Nguyên Giáp?
Rõ ràng  cuộc chiến tranh Việt Nam do Mao Trạch Đông chủ xướng, Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng là đồng phạm tội diệt chủng. Rõ ràng muôn tội là Mao Trạch Đông và chủ nghĩa đế quốc Trung Cộng và bọn Việt Cộng bán nước. 

Bà không thiệt hại gì trong cuộc chiến mà còn lợi lộc vô số thế mà bà oán hận cộng sản huống chi dân chúng Việt Nam kẻ mất vợ, người mất con,hàng triệu người bị chết, hàng triệu người bị tù, hàng triệu người mất nhà cửa, hàng triệu người thất nghiệp, cả nước thành nô lệ cho tư sản đỏ...!

 (5). Bà còn ngụ ý cười nhạo việc miền Nam thất trận và Mỹ rút lui. Như đã trình bày quân Việt Cộng và những tướng Việt Cộng như Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, Lê Đức Anh, Nguyễn Chí Thanh... chỉ là những con rối,  chỉ huy đám con rối này là Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Chu Đức.... Việc Mỹ đem quân sang Việt Nam trong khoảng 1965 chỉ là để quan sát trận địa và khảo sát Trung Cộng cho nên Mỹ tuyên bố đánh giặc không cần thắng. Nghe ra nực cười nhưng đó là sự thật nghiêm túc. Lúc đó, Mỹ đâu muốn diệt Trung Cộng. Mỹ đã hăm dọa Nga để bảo vệ Trung Cộng thoát khỏi bom hạt nhân của Nga trong chiến tranh Nga Hoa 1969.  


Mỹ đến Việt Nam trong 20 năm không phải chiếm đất làm thuộc địa mà chỉ làm cuộc nghiên cứu và  khảo sát. Cộng việc hoàn thành thì họ lui binh để chuẩn bị cho kế hoạch khác. Trần Đức Thảo trong Những Lời Trăn Trối cho biết đó là người Mỹ chấm dứt trò chơi chiến tranh để chuyển qua trò chơi hòa bình. Riêng tôi thì cho đó là "không thành kế". Năm 1949, Mỹ rút lui khỏi lục địa Trung Hoa là bước đầu của "không thành kế" hay "Đà đao kế". Sau 1975, Mỹ rút lui khỏi Thái Bình Dương là bước thứ hai của không thành kế, măc cho Trung Cộng chiếm biển Đông. Phe tư bản cũng chịu khổ nhục kế, phải đóng vai bại binh, phải bỏ tiền của nuôi Trung Cộng mập ú trong khi dân chúng Mỹ, Canada, Pháp, Đức...thất nghiệp. đói khổ. Càng giàu, anh Trung Cộng càng láo, càng hống hách đe dọa các tiểu quốc lân bang và chiếm Biển Đông làm của mình.

 Mỹ cũng mong cho Trung Cộng và Việt Cộng hào khí lên mây xanh! Các nước đều tức giận trừ Việt Nam, Cao Miên. Và chính lúc đó, Mỹ tuyên bố trở lại châu Á. ..Cuộc diện về sau ra sao xin hãy chờ đợi. 
 
Nam Việt Nam không phát triển bằng Nam Hàn vì Trung Cộng xâm lặng, và vì Việt Cộng bán nước.   Hận Trung Cộng xâm lược và Việt Cộng bán nước là đúng chứ!  Cộng sản là thảm họa của nhân loại, chúng ta chống lại bọn cộng sản ác  gian, chúng ta từ 1945 đã bảo vệ tự do, dân chủ, không được trăm phần thì cũng được vài chục phần, không có ai tàn ác hơn Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ. Chính nghĩa thuộc về người quốc gia, không có gì mà phải tự vấn.
Ngày nay, thế giới, Việt Nam và Trung Quốc đã thấy Mỹ tốt hơn Trung Cộng.  Bắc Hàn, Đông Đức theo Cộng sản thì đói rách, Nhật Bản, Đài Loan, Tây Đức bị cộng sản khinh bỉ là nô lệ Mỹ nhưng họ đã thành những tiểu long!


Không ai chỉ trich hay tự hối việc theo Mỹ ngoại trừ bà con Ông Diệm, chân tay ông Thiệu như Lữ Giang, Liên Thành, Hoàng Đức Nhã... nhưng việc này có thể thông cảm được vì các bà vợ bị chồng bỏ rơi đều oán hận, căm thù! Nhưng theo thiển ý, tất cả là do không thành kế, người Mỹ, Đài Loan và Nam Việt Nam đều bị ở vào thế thí tốt, thí xe, và cuộc cở còn tiếp tục, thế trận ngũ hành sẽ đổi thay theo ngọn cờ soái ở trung ương!  

 Không lẽ bà muốn ta hoan hô Mao Trạch Đông, hoan hô dàn khoan HD981, hoan hô Hồ Tập Chương, hoan hô Nguyễn Văn Linh và mật ước Thành Đô?
 Không lẽ bà bắt chúng ta cười mếu xệch như nhân vật của bà trongTiểu Thuyết Vô Đề vào ngày con đi tòng quân :
 trong lúc các bà mẹ lén lút hỉ mủi vào vạt áo, ghìm tiếng nức trong họng, để rồi mỗi khi có vị đại diện nào tới thăm hỏi thì lại giương đôi mắt đỏ hoe lên, trệu trạo cười: -Dạ thưa bác, cháu nó đuợc lên đuờng, chúng em phấn khởi lắm ạ! . . (38).

Chúng ta không có gì mà phải hối hận.  Chiến tranh Việt Nam là chiến tranh ý thức hệ, một bên muốn nhuộm đỏ Việt Nam và thế giới, bắt Việt Nam lệ thuộc đế quốc Liên Xô (Đệ tam quốc tế) và đế quốc Trung Cộng, một bên chống lại cho nên phải liên minh với Mỹ. Trong tình thế đó, phải có một bên tốt hơn, nhân ái hơn, tự do, dân chủ và phồn thịnh hơn. Không thể nói kiểu đánh bùn sang ao, và ngạo nghể đứng cao trên  đầu 90 triệu dân Việt Nam. Trong hai phe, chúng ta là chính nghĩa, còn cộng sản là phi nghĩa. 


-Ngày 30-4-75 là trận đầu ta rút lui chứ không phải là bại trận. -Các lãnh đạo quốc gia không ai tàn ác và lưu manh như cộng sản. Hãy lắng dân chúng phê phán;
-Ông Hồ, ông Giáp, ông Chinh,
Vì ba ông ấy dân mình khổ đau!
-Hoan hô Hồ Chí Minh
Mua cái đinh cũng phải đăng ký.
Đả đảo Thiệu Kỳ, mua gì cũng có!
-Mồ cha thằng Thiệu dời dinh,
Để cho tao phải đào kinh đêm ngày!

Bà Dương Thu Hương là một nhà văn phi thường, từng ấn chứng võ công với các cao thủ giang hồ như chưởng môn  Bùi Thiện Ngộ, đại sư  Bùi Duy Tâm . ..Văn võ  bách khoa, anh hùng nội ngoại , trên sông dưới nước vẫy vùng… chứ không vừa!  Là một nhà văn phi thường cho nên đồng cảm với Hồ Chí Minh phi thường cũng là chuyện bình thường. Theo Dương Thu Hương, ông Hồ không có tội lỗi gì, muôn  vàn tội lỗi là do bọn cộng sản đàn em, bọn phản bội trong cộng đảng.  Và cũng do người quốc gia suy nghĩ  sai lầm về  ông! Nếu ai cũng là Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh  trung thành với Mao  chủ tịch và 16 chữ vàng của Giang Trạch Dân thì đâu đến nổi! Theo Dương Thu Hương chứng nhận, ông Hồ  là một người  yêu nước, là người chống Cộng quyết liệt nữa đấy! Dương Thu Hương là một dư luận viên cao cấp phải không các đồng chí ? Bà chửi bọn Việt Cộng tép riu mà bảo vệ Hồ Chí Minh theo kế sách thí chốt cứu xe, nhưng lý luận kiểu ăn xuôi nói ngược chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Dương Thu Hương, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên ca tụng và bào chữa  Hồ Chí Minh, nhưng ba người này đâu có đỏ bẳng ngón chân cái của  Trần Đức Thảo, Trần Độ, Trần Xuân Bách và Nguyễn Kiến Giang...


Dương Thu Hương khinh dân ta hèn nhát nhưng không phải vậy đâu. Này nay lòng dân như lửa cháy rừng, hận thù đằng đằng sẽ có lúc toàn dân vùng lên phanh thây xé xác Trung Cộng và Việt Cộng. Trần Đức Thảo bộc lộ tội ác của Marx, Mao và Hồ Chí Minh:
Chính vì lâu đài tư tưởng của Marx, mà từ đó đi ra, những lãnh tụ đã đã thành những ác quỷ tuỳ tiện, lộng hành quyền lực, khiến hàng vạn chiến sĩ cộng sản đã bị hi sinh một cách oan uổng, vô ích… và ở nước ta đã có hàng triệu người bỏ làng mạc, bỏ mồ mả tổ tiên để di tản vào Nam năm 1954, và rồi cũng đã có hàng triệu người đã liều chết bỏ nhà bỏ của chạy ra biển gây thảm cảnh “thuyền nhân” sau năm 1975 … làm cả thế giới rơi lệ. Thành phần dân chúng khốn khổ ấy, vì đã hiểu, đã nếm mùi lâu đài “thế giới đại đồng” của Marx, nên họ đã liều chết bỏ chạy! Là vì họ muốn đi tìm nơi có công bằng, bác ái, có tự do và hạnh phúc thật sự!(7)
Riêng ông Hồ thì ông nhận định:
"là một Tào Tháo muôn mặt của muôn đời, một con người không có tình bạn, không có tình yêu gia đình, tình yêu con cái, một bộ óc nung đúc một cuồng vọng, với một ưu tư duy nhất là phải leo lên đến tột đỉnh quyền lực để đạt tới mục tiêu của mình" (318)
Đó là lời phán của tòa sơ thẩm. Hãy chờ chung thẩm của nhân dân.



[1].Phỏng vấn của Đinh Quang Anh Thái. http://www.viet-studies.info/DuongThuHuong_DQAT_2.htm
 http://danchunglambao.blogspot.ca/2014/05/nha-van-duong-thu-huong-che-o-cong-san.html
[2]. Quốc Phương.  Phỏng vấn  nhà văn Dương Thu Hương. http://www.bbc.com/vietnamese/culture/2009/02/090226_duongthuhuong_iv_tc2.shtml
(4).Dương Thu Hương. Những cơ chế của sự nhầm lẫn (3). http://dcvonline.net/2013/10/18/nhung-co-che-cua-su-nham-lan-3/
(5). Tri Vũ. Trần Đức Thảo.Cụ Hồ còn nêu gương thanh đạm, bắt làm nhà gỗ để cụ ở, nhưng chung quanh và những người thừa kế cụ, có ai theo gương sống thanh đạm như thế đâu. Bởi chung quanh đều biết tấm gương ấy chỉ là thứ đạo đức hình thức, bề ngoài nhưng trong thực tế thì lại khác, ông cụ vẫn sống rất là đầy đủ về mọi mặt, kể cả về vấn đề sinh lý." (83),
(6).Tường An. Nhà văn Dương Thu Hương: 40 năm, nhìn lại về ngôn từ
. http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/writer-dth-40-yrs-look-back-on-words-ta-03112015112759.html
 (7).Trần Tri Vũ. Trần Đức Thảo..NHỮNG LỜI TRĂN TRỐI. Chương 13

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét