Cá ơi mày lội đi đâu
Để ta ngồi đó ta sầu mình ta
Trăm năm trong kiếp người ta
Ai ai rồi cũng phải già trời ơi
Già nua như thể khỉ cười
Không còn đẹp nữa ai người thương ta
Cá ơi chớ bỏ đi xa
Để ta buồn bã mình ta ta buồn
Sống trong biển khổ vô thường
Sanh già bệnh tử đoạn trường biết bao
Tuổi xuân ôi mới ngày nào
Mà nay tàn úa xanh xao bẽ bàng
Đó là định luật trần gian
Rất là nghiệt ngã lệ tràn năm châu
Thế gian là một khối sầu
Trăm năm là giấc chiêm bao rợn rùng
Buổi ra đi ấy lạnh lùng
Nào ai có biết mịt mùng nơi đâu !
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét