MÊNH MÔNG TRỜI ĐẤT MÊNH MÔNG

Mênh mông trời đất mênh mông
Người đi để lại mấy dòng thơ đau
Thơ đau cùng với thơ sầu
Tình xưa nghiêng ngửa như màu lá phai
Tình ơi không cánh mà bay
Cho ta nằm ngủ nhớ ai ta buồn    
Trời còn giăng lệ mưa tuồn
Thơ như suối đổ trên nguồn vì mưa
Thơ ngơ thơ ngẩn thơ ch
Ai lau dùm lệ tình mơ chẳng còn
Tình xưa giđã héo hon
Hoa xưa giđã hao mòn phôi pha
Tình yêu trong kiếp người ta
Yêu nhau một thuở tình xa lệ tràn
Đêm nay nhìn ánh trăng tàn
Ta bay với gió mơ màng với trăng
Tình ta như thể cung đàn
Mê ly tình khúc nhạc vàng du ca
Ta đi khắp nẻo sơn hà
Tình xa diệu vợi bao la hải hồ..!
Đàn giờ lạc phím cung tơ
Theo mây với gió bây giờ mưa bay
Rồi hoa nào cũng tàn phai
Chỉ là ảo tưởng trần ai kiếp đời..!
Tình xưa ơi ! Người yêu ơi !
Chỉ là một thuở xa rời bến yêu.....
Để ta ngồi ngắm mây chiều
Như chim ngàn cánh như diều bay qua...

Tình xưa giđã bay xa...............................                     
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét