ĐỜI TA LÃNG TỬ ĐI HOANG

Đời ta lãng tđi hoang
Ta đi khắp cđịa đàng rong chơi
Cao nguyên là chỗ không người
Ta bay với gió ta cười với trăng
Mây bay về cõi xa ngàn
Đưa ta về cõi thiên đàng mộng mơ
Hồn ta là cả trời thơ
Là mây là gió muôn tơ ánh hồng
Nước mây giờ quá bềnh bồng
Mưa còn tuôn mãi suối nguồn trên non
Tình ta một tấm lòng son
Viết thơ là để sầu tuôn biển đời
Để quên đi kiếp con người
Đau thương nhiều quá muôn đi nghìn năm
Trăm năm một kiếp tơ tằm     
Ăn dâu phải trả nợ tằm mà thôi !
Đời ai cũng khóc cũng cười
Có ai hạnh phúc suốt đời đâu ai !           
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét