NHŨNG TÌNH KHÚC ĐÁNG YÊU VÀ KHÓ QUÊN

BỀN TƯƠNG TƯ

Chiều mơ giăng lối tơ đàn
Tôi còn mơ mãi lang thang bến tình !
Mưa ơi ! mình thấy thường mình
Có ai cho một chút tình để yêu
Nhớ ai nhan sắc diễm kiều
Nhớ đôi môi mộng chín chiều mây bay
Tóc ai sợi vắn sợi dài
Tóc bay phơi phới lên vai nõn nà
Người về tóc rủ kiêu xa
Để ta nhung nhớ mặn mà sắc hương
Cho lòng mình nhớ mình thương
Nhớ nhung ai đó ta thường tương tư
Trời ơi nàng đẹp như mơ
Để cho ta đó thẫn thơ vi yêu !

VƯỜN ĐÀO MƠ TIÊN

Trên trời có Ông sao Vua
Vua gì chẳng biết tôi thua ông rồi
Tôi thương Ông lắm Ông Trời
Tôi là con của Ông Trời biết không 
Tối ngày tôi chỉ lông ngông
Nhả thơ ra lụa bềnh bồng theo mây
Thơ giờ bay ngập trời mây
Thơ giờ thơ đã tràn đầy nhân gian
Thơ bay khắp cả địa đàng
Rồi thơ lên cả Thiên Đàng trên cao
Hồn tôi sáng tợ muôn sao
Như trăng lấp lánh vườn đào cõi tiên...!
 
 
MƠ NGƯỜI TRONG TRĂNG

Trăng giờ trăng chẳng ưu phiền 
Trăng chờ ta viết Thơ Tiên tặng đời
Long lanh dưới ánh mặt trời
Vải tung như lụa sáng ngời như trăng
Vườn hoa tình ái mê man
Tình ta như thể cung đàn mê ly
Trăng ơi trăng chẳng nói gì
Bởi trăng lặng lẽ ta thì làm thơ
Trăng là trăng của tình mơ
Thơ là thơ của ngàn tơ ánh hồng
Ý thơ còn mãi trong lòng
Hồn thơ còn mãi mênh mông một trời
Nước mây giờ quá xa vời
Để tôi đứng đó mơ người trong trăng.....
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét