NƠI MỘT CHIẾC BÀN
CAO MỴ NHÂN
CAO MỴ NHÂN
Đó chỉ là một chiếc bàn có mặt hình vuông, nhưng bốn góc lại được vạt tròn, bằng kính dày khoảng 5 ly trong veo, bốn chiếc ghế cũng khá đẹp trang nhã, của một cậu sinh viên người IRAN, đã tặng lại con trai tôi, trước khi cậu ta trở về nước.
FERRIS học khoa báo chí, đại học USC, ra trường cách đây 12 năm, tôi quên bẵng, con trai tôi học khóa khác, đã đi làm, hôm nay tôi bỗng nhớ lại chuyện cái bàn vuông này, tôi ngồi lặng lẽ nhìn ra vườn trước, những đóa hoa hồng đỏ thắm, đang vươn lên trời, nắng giữa mùa hạ, rực rỡ ánh vàng như kim nhũ, tôi hỏi con trai tôi đang cùng uống nước trà, buổi trưa chủ nhật đầu tháng 8:
-Tại sao FERRIS học khoa báo chí ở Mỹ, lại về IRAN làm...quái gì? Ở USC có khoa báo chí à, tưởng chỉ có các ngành khoa học nổi tiếng thôi chứ.
BEN, tên gọi chơi ở nhà của con trai tôi, cười vui vẻ:
-Khoa báo chí ở USC danh tiếng đó má, FERRIS về IRAN, nó chủ biên một tờ báo lớn ở nước nó.
-Viết bằng tiếng Hồi, hay tiếng Mỹ.
-Má rõ lẩn thẩn, nó viết bằng tiếng gì không thành vấn đề, cái tư tưởng gạn lọc được ở xã hội, văn hóa Mỹ mới là quan trọng. Có khi cũng chẳng cần đích thân viết, mà chỉ đạo, điều hành, để có một lập trường riêng mới đáng kể, chẳng lẽ học báo chí ở Mỹ, rồi về nước họ, lại viết bằng tiếng Mỹ với những luận điệu Mỹ sao? Nếu vậy chỉ cần đọc báo Mỹ, do chính người Mỹ biên soạn là đủ.
Thấy BEN có vẻ bênh vực bạn một cách nhiệt tình, tôi...bốc luôn:
-Má chẳng cần biết BA TƯ, BÁT ĐAT làm quái gì, con gái út bác THÁI TÚ HẠP, ÁI CẦM là ca sĩ DOANH DOANH kìa, cũng đang học khoa báo chí đại học USC của...con ngày xưa đó.
-Ố la la! DOANH DOANH bé xíu hồi nhà mình mới qua Mỹ, vẫn theo ba mẹ ghé chơi, giờ học USC hả, phải rồi DOANH DOANH học BÁO CHÍ thì chẳng đi sai chút nào. À, không chừng cô biết cả tiếng HOA nữa.
-Tất nhiên, DOANH DOANH nhiều khả năng, nhưng rất dịu hiền, khiêm tốn. Phong cách mới của những nữ lưu làm báo hiện đại, không giống nửa thế kỷ trước, thời nay đòi hỏi kiến thức tổng quát, bao hàm nhiều dữ kiện: học vấn, ngôn ngữ, lịch thiệp, khiêm tốn, cập nhật lịch sử và thời sự .
-Má nói những cô nhà báo thời nay là phải như một tủ sách biết đi, có lương tri và đầy đủ phẩm chất tốt hả?
-Hiện nay cũng đã thấy thấp thoáng những hình ảnh như nêu trên rồi, thêm vào vẻ tươi mát cho làng báo chí là tuổi trẻ, phải cần tuổi trẻ, để không lẫn lộn định kiến về thời gian và không gian, nói nôm na để không bảo thủ, lỗi thời. Bởi vì kinh nghiệm đôi khi khác xa với thực tiễn, khi mọi sự đang nhào lộn quanh bánh xe tiến hóa.
-Sao má biết được điều đó, con thấy má cứ ở nhà tối ngày, có gặp ai đâu.
-Tại con không để ý đấy chứ, má gặp khá nhiều người rồi, ngay ở chiếc bàn này, những người đã đến và những người đã đi chỉ còn một mình má ngồi lại nhìn trời mây. Hôm nay bác DUY LAM và bác THỊNH CHU (phu nhân nhà văn DUY LAM ) chính thức rời Cali về miền đông, sau đúng 20 năm hiện diện ở thủ đô tị nạn.
Trước đó lâu rồi, thì bác TẠ TỴ và bác gái (họa sĩ TẠ TỴ và phu nhân) cũng ghé chơi nơi tĩnh lặng này. Rồi về Việt Nam và mãn phần bên ấy.
-Nhưng điều gì má định nói về chiếc bàn và khoa báo chí USC mà FERRIS và DOANH DOANH theo học, với đội ngũ biên tập viên, phóng viên trẻ trí thức? Lại kể tên hai bác DUY LAM và TẠ TỴ vào.
-Có gì đâu chỉ tại chiếc bàn như một trường đình, ta đã cùng nhau ngồi lại, rồi tiễn nhau đi xa. Hành trình của một nhà báo, là một lộ trình vòng tròn, khởi sự từ chiếc bàn đầy dữ kiện sôi nổi, rồi phóng ra xa, xong kéo về lại chiếc bàn thâm trầm, ý nhị, uyển chuyển gởi lại cho mai sau những gì tiêu biểu nhất.
Con trai tôi gật đầu:
-Thế sao hôm nay 1 tháng 8, má không đi tiễn hai bác DUY LAM, về miền đông.
-Má vừa từ bệnh viện về, không dám đi xa, ngồi bàn này tiễn được rồi. Vả lại, ngoài quê hương Việt Nam ra, thì ở đâu, các phần đất tạm dung đều mang ý nghĩa và mầu sắc như nhau, có cần chi phải đưa với tiễn.
Vì thế, để tìm cho mình một quê hương đích thực, nếu không phải VIỆT NAM với một hệ thống làng mạc, thành phố thân quen, nhà thơ HÀ THƯỢNG NHÂN đã sắp gần trời, xa đất, cụ đã chờ giờ lên Thiên Đàng để hưởng nhan Thiên Chúa, hiện lặng lẽ nghe tiếng thời gian ở nhà thương X. San Jose.
Tôi mỉm cười:
-Có nói thêm, con cũng chưa hiểu được, vì con không học khoa báo chí, nên khó tâm tình với những người ít nhiều liên hệ tới báo chí, đôi khi còn đánh giá sai lạc nghề báo chí nữa. Trước nhất báo chí phải thông tin phổ thông trung thực, còn những tiêu đề văn hóa, xã hội, giáo dục, chính trị, kinh tế, thương mại là mục đích chủ trương riêng của tờ báo. Thế bạn IRAN của con mở tờ báo loại gì?
-Báo hàng ngày, đa dạng, có nhiều tay bỉnh bút, nghiên cứu và bàn luận thời sự hay đến nỗi phù phép như các nhà tiên tri lão hạng trên thế giới.
Bây giờ FERRIS nó say mê báo quá, nó biến tờ báo thành một sa bàn, theo dõi tình hình thế giới mọi mặt, mọi nơi chốn, khiến ngoài việc biên soạn v.v...cho tờ báo đó, nó còn được mời làm cố vấn giúp nhiều ngành, nghề ở nước nó lâu rồi.
-Thế thì mai mốt, FERRIS quá nổi tiếng, má phải rao bán cái bàn vuông góc tròn này, nhưng chết nỗi ai biết chiếc bàn của FERRIS thật hay giả, con phải xin nó một dấu ấn riêng, để quảng cáo, hoặc giả để làm...kỷ niệm cũng được.
-Tại sao FERRIS học khoa báo chí ở Mỹ, lại về IRAN làm...quái gì? Ở USC có khoa báo chí à, tưởng chỉ có các ngành khoa học nổi tiếng thôi chứ.
BEN, tên gọi chơi ở nhà của con trai tôi, cười vui vẻ:
-Khoa báo chí ở USC danh tiếng đó má, FERRIS về IRAN, nó chủ biên một tờ báo lớn ở nước nó.
-Viết bằng tiếng Hồi, hay tiếng Mỹ.
-Má rõ lẩn thẩn, nó viết bằng tiếng gì không thành vấn đề, cái tư tưởng gạn lọc được ở xã hội, văn hóa Mỹ mới là quan trọng. Có khi cũng chẳng cần đích thân viết, mà chỉ đạo, điều hành, để có một lập trường riêng mới đáng kể, chẳng lẽ học báo chí ở Mỹ, rồi về nước họ, lại viết bằng tiếng Mỹ với những luận điệu Mỹ sao? Nếu vậy chỉ cần đọc báo Mỹ, do chính người Mỹ biên soạn là đủ.
Thấy BEN có vẻ bênh vực bạn một cách nhiệt tình, tôi...bốc luôn:
-Má chẳng cần biết BA TƯ, BÁT ĐAT làm quái gì, con gái út bác THÁI TÚ HẠP, ÁI CẦM là ca sĩ DOANH DOANH kìa, cũng đang học khoa báo chí đại học USC của...con ngày xưa đó.
-Ố la la! DOANH DOANH bé xíu hồi nhà mình mới qua Mỹ, vẫn theo ba mẹ ghé chơi, giờ học USC hả, phải rồi DOANH DOANH học BÁO CHÍ thì chẳng đi sai chút nào. À, không chừng cô biết cả tiếng HOA nữa.
-Tất nhiên, DOANH DOANH nhiều khả năng, nhưng rất dịu hiền, khiêm tốn. Phong cách mới của những nữ lưu làm báo hiện đại, không giống nửa thế kỷ trước, thời nay đòi hỏi kiến thức tổng quát, bao hàm nhiều dữ kiện: học vấn, ngôn ngữ, lịch thiệp, khiêm tốn, cập nhật lịch sử và thời sự .
-Má nói những cô nhà báo thời nay là phải như một tủ sách biết đi, có lương tri và đầy đủ phẩm chất tốt hả?
-Hiện nay cũng đã thấy thấp thoáng những hình ảnh như nêu trên rồi, thêm vào vẻ tươi mát cho làng báo chí là tuổi trẻ, phải cần tuổi trẻ, để không lẫn lộn định kiến về thời gian và không gian, nói nôm na để không bảo thủ, lỗi thời. Bởi vì kinh nghiệm đôi khi khác xa với thực tiễn, khi mọi sự đang nhào lộn quanh bánh xe tiến hóa.
-Sao má biết được điều đó, con thấy má cứ ở nhà tối ngày, có gặp ai đâu.
-Tại con không để ý đấy chứ, má gặp khá nhiều người rồi, ngay ở chiếc bàn này, những người đã đến và những người đã đi chỉ còn một mình má ngồi lại nhìn trời mây. Hôm nay bác DUY LAM và bác THỊNH CHU (phu nhân nhà văn DUY LAM ) chính thức rời Cali về miền đông, sau đúng 20 năm hiện diện ở thủ đô tị nạn.
Trước đó lâu rồi, thì bác TẠ TỴ và bác gái (họa sĩ TẠ TỴ và phu nhân) cũng ghé chơi nơi tĩnh lặng này. Rồi về Việt Nam và mãn phần bên ấy.
-Nhưng điều gì má định nói về chiếc bàn và khoa báo chí USC mà FERRIS và DOANH DOANH theo học, với đội ngũ biên tập viên, phóng viên trẻ trí thức? Lại kể tên hai bác DUY LAM và TẠ TỴ vào.
-Có gì đâu chỉ tại chiếc bàn như một trường đình, ta đã cùng nhau ngồi lại, rồi tiễn nhau đi xa. Hành trình của một nhà báo, là một lộ trình vòng tròn, khởi sự từ chiếc bàn đầy dữ kiện sôi nổi, rồi phóng ra xa, xong kéo về lại chiếc bàn thâm trầm, ý nhị, uyển chuyển gởi lại cho mai sau những gì tiêu biểu nhất.
Con trai tôi gật đầu:
-Thế sao hôm nay 1 tháng 8, má không đi tiễn hai bác DUY LAM, về miền đông.
-Má vừa từ bệnh viện về, không dám đi xa, ngồi bàn này tiễn được rồi. Vả lại, ngoài quê hương Việt Nam ra, thì ở đâu, các phần đất tạm dung đều mang ý nghĩa và mầu sắc như nhau, có cần chi phải đưa với tiễn.
Vì thế, để tìm cho mình một quê hương đích thực, nếu không phải VIỆT NAM với một hệ thống làng mạc, thành phố thân quen, nhà thơ HÀ THƯỢNG NHÂN đã sắp gần trời, xa đất, cụ đã chờ giờ lên Thiên Đàng để hưởng nhan Thiên Chúa, hiện lặng lẽ nghe tiếng thời gian ở nhà thương X. San Jose.
Tôi mỉm cười:
-Có nói thêm, con cũng chưa hiểu được, vì con không học khoa báo chí, nên khó tâm tình với những người ít nhiều liên hệ tới báo chí, đôi khi còn đánh giá sai lạc nghề báo chí nữa. Trước nhất báo chí phải thông tin phổ thông trung thực, còn những tiêu đề văn hóa, xã hội, giáo dục, chính trị, kinh tế, thương mại là mục đích chủ trương riêng của tờ báo. Thế bạn IRAN của con mở tờ báo loại gì?
-Báo hàng ngày, đa dạng, có nhiều tay bỉnh bút, nghiên cứu và bàn luận thời sự hay đến nỗi phù phép như các nhà tiên tri lão hạng trên thế giới.
Bây giờ FERRIS nó say mê báo quá, nó biến tờ báo thành một sa bàn, theo dõi tình hình thế giới mọi mặt, mọi nơi chốn, khiến ngoài việc biên soạn v.v...cho tờ báo đó, nó còn được mời làm cố vấn giúp nhiều ngành, nghề ở nước nó lâu rồi.
-Thế thì mai mốt, FERRIS quá nổi tiếng, má phải rao bán cái bàn vuông góc tròn này, nhưng chết nỗi ai biết chiếc bàn của FERRIS thật hay giả, con phải xin nó một dấu ấn riêng, để quảng cáo, hoặc giả để làm...kỷ niệm cũng được.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét