MQ: Hôm nay em mới ốm dậy nên lò dò tập đi bộ và tiện đường ghé thăm chị đây. Chị vẫn khỏe đấy chứ?
Bạn: A chào cô. Chị đang máy mắt thì cô đến, hay thật. Cô ốm sao vậy, trông xanh quá...
Các cháu: Cháu chào bà ạ.
MQ: Chào các cháu, các cháu là con bố Tạ mẹ Thu đấy hử?
Bạn: A chào cô. Chị đang máy mắt thì cô đến, hay thật. Cô ốm sao vậy, trông xanh quá...
Các cháu: Cháu chào bà ạ.
MQ: Chào các cháu, các cháu là con bố Tạ mẹ Thu đấy hử?
Thu từ phòng trong đi ra, lừ lừ chả nói năng gì...
MQ: Hôm nay cháu được nghỉ đấy nhỉ?
Thu (hơi ngượng): Vâng, cháu được nghỉ.
Ba mẹ con ngồi dưới chiếu, chơi trò gì không biết.
MQ: Hôm nay cháu được nghỉ đấy nhỉ?
Thu (hơi ngượng): Vâng, cháu được nghỉ.
Ba mẹ con ngồi dưới chiếu, chơi trò gì không biết.
MQ vẫn say sưa hàn huyên với bạn, thôi thì chuyện cơ quan cũ, chuyện ông Chánh văn phòng đang bệnh nặng quá không biết qua khỏi không...
Bỗng MQ giật mình khi nghe tiếng quát của Thu.
Thu: Sao con nói trống không thế hả? Mẹ hỏi con đói chưa thì con phải bảo thế nào, bảo con chưa đói ạ, hay là con đói rồi ạ chứ...
MQ nói khẽ với bạn, ừ thế cũng được, con dâu chị trông thế mà cũng biết dạy con nó đấy chứ...
Bạn: Vâng. thôi cô uống nước đi nào. Hồi này cô đi bộ nhiều không?
MQ: Không, em lười lắm chị ạ, bỏ đi bộ vài năm nay rồi, thế nên năm nay cứ ốm liên tục, nặng nhất là mấy tuần vừa rồi giở bệnh một trận kinh hoàng, chỉ muốn chết đi cho xong...Em mới dậy được mấy ngày nay, bây giờ còn mệt lắm.
Bạn: Ấy ấy, sao lại nói thế. Mình phải sống, còn giúp đỡ con cháu ít nhiều và vui với chúng nó! Chị hồi này cũng yếu lắm cô ạ, chả đưa được cháu đi học nữa, toàn mẹ nó đưa thôi. Hôm nọ, mẹ nó đưa trẻ con đi học thêm rồi để xe trên vỉa hè, bị công an bắt giữ giấy tờ...(Quay sang con dâu)
À Thu này, thế con đã liên hệ công an xin lại giấy tờ xe chưa con?
Thu: Rồi.
MQ ngỡ ngàng. Bạn thì tái mặt, lúng túng...
MQ trở lại vui vẻ. Chị ơi, em kể cho chị nghe một chuyện vui nhé, mà là chuyện thật 100% đó!
Em không nhớ rõ vì chuyện xảy ra có tới mấy chục năm rồi. Ôi dào, em nói là thật 100% chứ thực ra là em đọc trên báo, lâu ngày em không nhớ chi tiết chỉ đại loại có một anh nhà báo đến thăm một làng. Làng này nghe nói dân toàn nói tục thôi, là thói quen ấy mà. Bất cứ nói cái gì đáng lẽ nói "không" thì lại bảo "đéo"...
Anh nhà báo đi đường, hỏi thăm dân mấy việc quả là chỉ nhận được toàn những "đéo biết", "đéo được trợ giúp gì",...Tới khi xin vào tiếp kiến ông trưởng thôn, bàn bạc đủ việc rồi, anh nhà báo mới rụt rè hỏi ông ấy sao dân ở đây hay nói tục thế. Trưởng thôn tâm tình rất cởi mở với anh nhà báo, rồi than thở, đại ý là dân làng tôi có thói quen xấu ấy đấy, họ nói tục quen rồi, anh đi đường có gặp ai nói thế anh đừng giận nhé. Rồi cuối cùng, ông trưởng thôn đăm chiêu kết luận:"Chả dấu gì anh, tôi giáo dục họ đã nhiều mà họ cũng đéo nghe (!)".
Bạn và MQ cười ồ lên vui vẻ.
MQ nháy mắt trêu bạn, thì thế chị hiểu ý em chứ? Chị đừng buồn, lơ lơ đi cho nhẹ đầu chị à, và nhất là đừng để huyết áp lên cao...Thôi em về đây còn cắm nồi cơm cho chúng nó. Bọn trẻ nhà em đi làm về muộn lắm. Mà con dâu em được cái ít nói không ồn ào nên nó về đến nhà là em phải chào nó trước hì hì...
Thế rồi có lần em mệt quá, em chẳng hỏi trước nữa, em cũng im im, lâu rồi cũng ...quen lại thấy bình thường chị ơi...
Bỗng MQ giật mình khi nghe tiếng quát của Thu.
Thu: Sao con nói trống không thế hả? Mẹ hỏi con đói chưa thì con phải bảo thế nào, bảo con chưa đói ạ, hay là con đói rồi ạ chứ...
MQ nói khẽ với bạn, ừ thế cũng được, con dâu chị trông thế mà cũng biết dạy con nó đấy chứ...
Bạn: Vâng. thôi cô uống nước đi nào. Hồi này cô đi bộ nhiều không?
MQ: Không, em lười lắm chị ạ, bỏ đi bộ vài năm nay rồi, thế nên năm nay cứ ốm liên tục, nặng nhất là mấy tuần vừa rồi giở bệnh một trận kinh hoàng, chỉ muốn chết đi cho xong...Em mới dậy được mấy ngày nay, bây giờ còn mệt lắm.
Bạn: Ấy ấy, sao lại nói thế. Mình phải sống, còn giúp đỡ con cháu ít nhiều và vui với chúng nó! Chị hồi này cũng yếu lắm cô ạ, chả đưa được cháu đi học nữa, toàn mẹ nó đưa thôi. Hôm nọ, mẹ nó đưa trẻ con đi học thêm rồi để xe trên vỉa hè, bị công an bắt giữ giấy tờ...(Quay sang con dâu)
À Thu này, thế con đã liên hệ công an xin lại giấy tờ xe chưa con?
Thu: Rồi.
MQ ngỡ ngàng. Bạn thì tái mặt, lúng túng...
MQ trở lại vui vẻ. Chị ơi, em kể cho chị nghe một chuyện vui nhé, mà là chuyện thật 100% đó!
Em không nhớ rõ vì chuyện xảy ra có tới mấy chục năm rồi. Ôi dào, em nói là thật 100% chứ thực ra là em đọc trên báo, lâu ngày em không nhớ chi tiết chỉ đại loại có một anh nhà báo đến thăm một làng. Làng này nghe nói dân toàn nói tục thôi, là thói quen ấy mà. Bất cứ nói cái gì đáng lẽ nói "không" thì lại bảo "đéo"...
Anh nhà báo đi đường, hỏi thăm dân mấy việc quả là chỉ nhận được toàn những "đéo biết", "đéo được trợ giúp gì",...Tới khi xin vào tiếp kiến ông trưởng thôn, bàn bạc đủ việc rồi, anh nhà báo mới rụt rè hỏi ông ấy sao dân ở đây hay nói tục thế. Trưởng thôn tâm tình rất cởi mở với anh nhà báo, rồi than thở, đại ý là dân làng tôi có thói quen xấu ấy đấy, họ nói tục quen rồi, anh đi đường có gặp ai nói thế anh đừng giận nhé. Rồi cuối cùng, ông trưởng thôn đăm chiêu kết luận:"Chả dấu gì anh, tôi giáo dục họ đã nhiều mà họ cũng đéo nghe (!)".
Bạn và MQ cười ồ lên vui vẻ.
MQ nháy mắt trêu bạn, thì thế chị hiểu ý em chứ? Chị đừng buồn, lơ lơ đi cho nhẹ đầu chị à, và nhất là đừng để huyết áp lên cao...Thôi em về đây còn cắm nồi cơm cho chúng nó. Bọn trẻ nhà em đi làm về muộn lắm. Mà con dâu em được cái ít nói không ồn ào nên nó về đến nhà là em phải chào nó trước hì hì...
Thế rồi có lần em mệt quá, em chẳng hỏi trước nữa, em cũng im im, lâu rồi cũng ...quen lại thấy bình thường chị ơi...
Bạn (dụi dụi mắt): Cái nhà cô này...Cô về, chịu khó ăn uống cho lại sức, lúc nào rảnh lại đến chơi với chị nhé...
(Còn nữa) 3/10/2013
Hồ Minh Quang
0 nhận xét:
Đăng nhận xét