Chiều hôm kia 14/10/2013, đồng chí Chính ủy và đồng chí Trưởng khoa ra chơi thăm sức khỏe anh chị. Cuộc nhậu nhẹt vui vui, lan man nhiều chuyện, rồi tự nhiên lại bàn tới chuyện thơ. Đến chuyện này thì bác Tuân bảo: “Ông Bảo Sinh mới có mấy câu thơ lan truyền trong dân gian như thế này: Giang hồ tặc tử con không sợ / Sợ nhất về nghe bố đọc thơ…”. Mọi người cùng cười.
Hè vừa rồi tôi đi thành phố HCM, gặp một ông tiến sĩ văn chương, trước có một thời kỳ dạy ở trường cấp 3 Chí Linh. Hai người leo cầu thang, đến bậc cửa đang tụt dép chuẩn bị bước vào nhà thì ông bạn nửa đùa nửa thật: “Này ông này, phải nhớ là guốc dép và thơ để lại ngoài đấy nhé”. Hai người lại cùng cười.
Người đọc bây giờ ngán thơ có lẽ vì thơ dở nhiều quá. hôm 6/10/ 2013, nhân chuyến đi ăn cưới con gái một ông bạn ở Bắc Giang về bỗng tự nhiên tôi đã nẩy ra một vế đối:
THƠ CON CÓC CÓC PHẢI LÀ THƠ
Không hiểu là vì nó “hóc” hay mọi người muốn lảng tránh sợ động chạm đến số đông những người đang làm thơ hiện nay mà ít người đối lắm.
Chiều hôm sau (15/10/2013), tôi nhận được một bức thư phúc đáp của đồng chí Chính Ủy trong đó có một vế đối:
KHÁCH BỘ HÀNH HÀNH NGAY CHÍNH KHÁCH
Và câu cuối cùng của bức thư chú ấy viết: “Nhưng em cứ băn khoăn:
BÁC MỜI RƯỢU RƯỢU MỜI HAY TIỄN
Tôi hiểu đây là một vế “ra đối lại”, bèn lập tức đối ngay:
ANH THỬ ĐỀ ĐỀ THỬ MÀ CHƠI.16/10/2013
Đỗ Đình Tuân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét