KHÓC ANH VĂN

Sáng nay, tôi dự định sẽ lên đỉnh cầu vượt Mai Dịch để bái vọng và tiễn biệt Đại tướng về trời. Song tôi không ngờ. lúc hơn 8h ra đến nơi thì cả cây cầu dài mấy trăm mét đã đặc kín người. Không chỉ thế, cả đường Xuân Thủy, cả đường Phạm Văn Đồng và cái ngã tư to vật vã ấy cũng đã đông đặc những người.



 Len lách mãi tôi đến cổng trường ĐHNN dịnh tìm một anh bạn song không thấy, đành hẹn gặp nhau sau. Thấy gần đó có cái trạm bơm nước ngầm của NM nước Mai Dịch, trên đó đã lố nhố mấy cái đầu. Không chần chừ, tôi quyết định sẽ phải leo lên đó. Với sự trợ giúp của một cháu thanh niên, tôi cũng đã có được một vị trí tốt để tác nghiệp. Xung quanh đó, cứ chỗ nào cao cao một chút là có người chiếm lĩnh:



Và rồi, tôi cũng đã thực hiện được tâm nguyện của mình:



Tiễn Đại tướng đi rồi, ngồi cùng mấy đồng đội mà cứ bần thần muốn khóc. Và rồi khóc thật!

KHÓC ANH VĂN


Anh Văn ơi!
   Hôm nay Anh đã về trời
Bỏ lại đằng sau
   Một cuộc đời
      Vinh quang và cay đắng
Bỏ lại đằng sau
   Những hào quang chiến thắng
Và những lời thị phi,
   cùng những vết chém sau lưng.
Nhưng Anh đi
   Cũng để lại đằng sau
      Một khoảng trống vô cùng
Của lòng tin
   và hy vọng
      Vào những điều tốt đẹp

Lũ chúng tôi
   Những người lính của Anh
      từ thời mũ nan, chân đất
Đã theo Anh Nam chinh, Bắc chiến
Đánh bại mọi kẻ thù
   khi chúng động vào
      dù một tấc đất ông cha
Bao đồng đội của chúng tôi đã không thể trở về
Khi ngã xuống vẫn nở nụ cười thanh thản
Bởi vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng
Sẽ nở bừng trên dải đất Việt Nam
Còn chúng tôi
   may mắn hơn
      được về cởi áo lính làm dân
Chí thú làm ăn
Và cũng vững tin vào tương lai
như những gì đồng đội mình từng mơ ước

Nhưng hình như ước mơ đó
   đã không thành sự thực
Những bất công, ngang trái
   mỗi ngày một dày lên
Lũ mọt sâu
   bộ phận không nhỏ tiếm quyền
Nhóm lợi ích
   cũng thừa cơ ra tay thâu tóm
Tiếng dân oan dậy nơi thôn xóm
Lời khẩn cầu vang khắp thinh không
Giữa những ngày điên đảo, nhiễu nhương
Chúng tôi vẫn hướng về nơi Anh
   Để gửi gắm niềm tin và hy vọng.

Song giờ đây
   Nơi đó đã là khoảng trống
Chúng tôi thảng thốt nhìn nhau
   Niềm tin của mình sẽ gửi gắm đâu đây?
Chả lẽ lại gửi niềm tin vào những bộ mặt mỡ nhày,
   Cùng những trái tim vô cảm
Những cái mặt mỗi khi lên ti- vi rao giảng
   Thì người dân lại lập tức chuyển kênh.

Phải chăng cũng rất nhiều người đã thấy
   trống vắng, chông chênh
Như chúng tôi, nên họ tìm về 30 Hoàng Diệu
Họ thức trắng đêm bên cổng nhà tang lễ
Họ đứng dọc đường nơi linh cữu Anh qua


Và rồi chúng tôi bỗng chợt nhân ra
Trong tận cùng đau thương
   Lòng dân lại một lần cố kết
Như thế nghĩa là
   Linh khí nước Nam chưa hết
Qua cơn bĩ này sẽ đến thái lai

Và chúng tôi tin
Rồi sẽ đến một ngày
Anh
Cùng những đồng đội của chúng ta
Sẽ được ngậm cười nơi chín suối.

13.10.2013
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét