DAIVID THIÊN NGỌC* BIỂN ĐÔNG IV


Biển Đông: Tâm bão chính, chiến trường thế giới (bài 5)


Quốc Tế hóa sự kiện Biển Đông

Mộng bành trướng, bá quyền tham lam cuồng vọng của Đại Hán nó có từ xa xưa không biết từ lúc nào? Riêng đối với Biển Đông cũng trong tầm ngắm nhưng rõ nét nhất là từ khi chúng tự vẽ ra đường lưỡi bò trong những năm 40s của thế kỷ trước và từ đó mỗi ngày càng thể hiện sự quyết tâm và áp đặt (đường lưỡi bò) lên các nước có lãnh thổ gắn liền với Đông Hải và đồng thời khẳng định những nơi đó là “quyền lợi cốt lõi của Quốc Gia” với thái độ hung hăng, cường quyền ngang ngược như Thành Cát Tư Hãn (1162-1227) và cháu nội là Hốt Tất Liệt nhà Nguyên (1271-1368), một mặt trong thời gian dài qua Tàu cộng (Tc) thực hiện chính sách “Phần Lan hóa” (Finlandize) * đối với cả vùng Đông Nam Á bằng “quyền lực cứng lẫn mềm” (Hard Power, Soft Power).

Riêng với Biển Đông là khởi đầu của giấc mơ vỹ cuồng vươn ra thế giới của Tc. Do đó trước chính sách xoay trục về Châu Á-TBD của Hoa Kỳ là một mối nguy sẽ xóa tan “giấc mơ Trung Hoa” và nếu con cá Đại Hán không thể vượt Vũ Môn để hóa Rồng thì ngàn thu vẫn là “con Chạch” trong đáy bùn chật hẹp mà khốn thay chúng sinh sôi nảy nở mỗi ngày một đông hơn rồi cảnh cá mẹ ăn cá con là thuộc tính của chúng và cũng đã xảy ra ở Hoa lục dưới thời Mao. 

Đường lưỡi bò chiếm hơn 80% Biển Đông, những đường cắt ấy ăn sâu vào lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế của nhiều nước trong vùng Đông Nam Á và những cơn sóng động ở Biển Đông do đoàn tàu của hậu duệ Hốt Tất Liệt gây ra cũng sẽ lan tỏa và gây bất an cho các nước ở vùng biển Hoa Đông và Đông Bắc Á. 

Như chúng ta đã biết, khi Washington chuyển trục về Châu Á-TBD để cân bằng với thế lực đang trổi dậy của Bắc Kinh là Hoa Kỳ đã có sẵn các phòng tuyến như hàng rào McNamara trên biển, kéo dài từ bán đảo Triều Tiên, Nhật Bản, Đài Loan và giáp với Philippines cùng trục eo biển Malacca với Indonesia, Malaysia, Singapore... đồng qui với hàng rào McNamara tại Philippines. Nói như VC thường nói “cẩn tắc vô áy náy” nên Washington cũng thả các miếng mồi ngon “ tung đòn quyến rủ” (Charm Offensive) bằng “vũ khí sát thương, TPP, hổ trợ quốc phòng cùng cả núi Dollars với màu xanh quyến rủ...” để nhứ cho “con cá tra ăn tạp CSVN” vào vòng xoáy và dùng mái nhà Tây Nguyên, Trường Sơn một dãi... làm “vọng gác đêm xuân” cùng hơn 3000km bờ biển với 2 ngọn hải đăng Hoàng Sa, Trường Sa soi rọi lối đi về cho hải trình Quốc Tế “Ấn Độ Dương-Bắc Thái Bình Dương” làm tiền đồn quan trọng cho chương trình chuyển trục của Uncle Sam. Nếu Hoa Thịnh Đốn lôi được Hà Nội vào vòng xoáy như đã nói trên và trong bài 4 cũng đã phân tích thì rõ ràng đây là mũi giáo thọc vào sườn gây nhiều khó chịu cho trục ác “Tập-Pu” chẳng khác nào Cu-Ba với sự kiện “vịnh con heo” đối với Hoa Kỳ ở đầu thập kỷ 60 thế kỷ trước. Do đó mới có sự kiện Sergey Lavrov bộ trưởng ngoại giao Nga làm con thoi trong 2 ngày đêm 15-16/4/2014 nối liền Bắc Kinh-Hà Nội rồi bay về Geneve với nội dung lập nên hàng rào trục ác Moscow-Bắc Kinh-Hà Nội sợ e chậm trễ sẽ làm “con trâu đến sau uống nước đục” trong ao đầm Đông Hải và ý đồ ngăn chặn con đường chuyển trục của Chú Sam sẽ thành mây khói và riêng Tc con đường tơ lụa trên biển, giấc mơ Trung Hoa sẽ như “Gió cuốn cho mây ngàn bay”. Và cũng chính vì thân “gái đĩ “ của CS Ba Đình nên có sự lôi kéo đôi bên mà có hai chuyến “Bắc Kinh lãnh chỉ” và “Mỹ Du” của Nguyễn phú Trọng mà tôi đã nói tương đối rõ ở bài 4. 

Đông Hải trận chắc chắn sẽ xảy ra

Vì sao tôi lại khẳng định như vậy? Vì rằng thế giới từ xưa nay luôn có hai cực rõ rệt. Ngày xưa là Cộng Sản và Tư Bản cả hai lực lượng tương đối ngang ngửa. Nhưng ngày nay phe CS, XHCN hầu như đã tan đàn xẻ nghé chỉ còn lại vài ba bóng ma vật vờ trên nghĩa trang Mác mà thôi mà kẻ đầu mục là Tc và ba nô thần ốm đói trong đó có CSVN. Phe này biến thái thành “trục ác” có sự tiếp tay của Nga với chủ nghĩa độc tài hậu CS “bình mới rượu cũ”. Sở dĩ có trục ác với thành phần Tàu-Nga này là thời điểm hiện tại cả Nga lẫn Tàu đều chung một hoàn cảnh “cô đơn” hơn bao giờ hết. Nga sau khi xâm lược Ukraine sáp nhập bán đảo Crimea bị thế giới lên án, Liên Âu, NATO, Mỹ trừng phạt và tẩy chay. Tc hung hăng độc chiếm Biển Đông, ngang ngược xâm chiếm bằng mọi hình thức biển đảo của các nước trong vùng Đông Nam Á, Đông Bắc Á biển Hoa Đông…trên đại lục thì gây hấn biên cương với Ấn Độ, Myanmar, A phú Hãn... thế thì sân nhà Bắc Kinh vắng khách cũng là điều dễ hiểu cho dù Tc có vung ra cả núi Dollars cũng đành vô nghĩa... đến nỗi thằng đồ đệ “ủn ỉn củ sâm” cũng đâm ra nghi nghờ thiện chí của quan thầy. Còn lại trên dọc đường gió bụi chỉ có hai kẻ ác đồng hành nên cái siết tay “Pu-Tập” càng chặc hơn là phải. Và rằng trong cái siết tay này là mục đích của cả hai. Về phần Nga thì bị Quốc Tế dồn vào chân tường của sự kiện Ukraine nên nếu được Tc, đương là một cường quốc yểm trợ thì còn gì hơn nên “bánh ít trao đi thì bánh qui trao lại” do vậy Nga ủng hộ Tc trên mặt trận Biển Đông. Điều mà Tc mong muốn hơn bao giờ hết đồng thời những thù hận, bất hòa cũ xưa cả hai cùng cho trôi theo dòng sông Dương Tử. 

Khối Tư Bản ngày nay vẫn là Mỹ đứng đầu nhưng phía sau là cả một đội ngũ “Đồng Minh” với nhiều hiệp ước phòng thủ, bảo vệ cho nhau khi một nước nào trong khối bị kẻ thù chung đe dọa, uy hiếp…như Nhật Bản, Nam Hàn, Philippines... đặc biệt là vừa qua chính phủ của Thủ Tướng Nhật Bản Shinzo Abe đã thông qua dự thảo sửa đổi hiến pháp năm 1947. Qua đó cho phép quân đội Nhật được phép tham chiến ở nước ngoài với ý nghĩa sử dụng quyền “tự vệ tập thể”. Với sự kiện này và tình hình mấy năm qua trên biển Hoa Đông với Đảo Senkaku thì mặc nhiên Nhật Bản đã trở thành “Phó Tướng” của Mỹ trong chương trình chuyển trục về Châu Á-TBD kềm hãm Tc đang vươn vai trổi dậy làm nổi sóng Biển Đông, đồng thời quân đội Mỹ trên căn cứ Okinawa và nhiều nơi khác trên lãnh thổ Nhật cũng thường xuyên tập trân và luôn trong tư thế sẵn sàng cho tình hình mới... Nhìn vào chiều sâu hơn nữa thì ta thấy thêm một ý cũng không kém phần sâu sắc là Nhật đóng vai trò “Phó Tướng” trong mặt trận Đông Hải là đã dùng sức mạnh của cả các trục sẵn có của Đồng Minh vỗ yên Đông Hải chính là “cứu hỏa từ xa” cho căn nhà Senkaku trên Biển Hoa Đông. Thành công ở Biển Đông thì trận chiến nếu có ở Biển Hoa Đông với Tc mà tâm điểm là Senkaku về phía Nhật “bất chiến tự nhiên thành”. Một bước đi hữu hiệu và là một nước cờ cao trên bàn cờ thế giới hiện nay. 

Với Philippines cũng thế-Hiệp ước phòng thủ năm 1951 là lá bùa hộ mệnh và là cây sào chống lưng hữu hiệu. Chứng minh qua việc bãi cạn Scarborough và hồ sơ kiện Tc ra tòa án Quốc Tế về sự kiện Biển Đông-Song song với các bước đi trên là sắp tới Philippines bổ sung thêm những chứng cứ, sử liệu về Biển Đông cho hồ sơ khởi kiện của mình và hiên ngang bước vào pháp đình La Haye (International court of justice). 

CSVN vào trục ác

Như trong bài 4 tôi có nói nội tình của đảng CSVN đang bị phân hóa và chia rẽ sâu sắc đến độ không tưởng mà không còn con đường nào cứu vãn. Mọi thủ đoạn thâm độc nhất, đê hèn nhất đều được tung ra bất cứ lúc nào, vào ai…đều có thể nhưng mọi hành vi đều có sự nhúng tay vẽ lối của Bắc Kinh từ hậu trường bóng tối. Và vị thế VN trên bàn cờ Biển Đông đối với Mỹ tuy cũng có phần quan trọng nhưng không là tất cả nhưng đối với Tc thì ngược lại. VN không thể thiếu cho những bước đi chính trị, quân sự của Nga-Tàu trong thế trận Biển Đông. Do đó hai quan thầy bằng mọi giá lôi quân cờ Hà Nội vào cuộc chơi mà Hà Nội với vai trò “con chốt”. Thế là trục ác Moscow-Bắc Kinh-Hà Nội đã được hình thành từ đêm 15.4.2014 một cách dễ dàng và dứt khoát trong thời gian chớp nhoáng không quá 24 tiếng đồng hồ tuy ý thức hệ và lập trường đôi bên đã có từ trước. 

Trong thẳm sâu của một số lãnh đạo chóp bu của đảng CSVN vẫn thấy rõ âm mưu của Tc và biết số phận của mình khi chưa thoát được lưỡi hái tử thần của Trung Nam Hải và rằng họ cũng muốn núp dưới bóng Cờ Hoa để mong đổi thay cho vận mệnh được sáng sủa hơn nhưng lực bất tòng tâm. Cho dù Mỹ cũng có thể đạt được những mục đích của mình cho vấn đề Biển Đông hay chính trị VN qua các cuộc Mỹ du của các lãnh đạo chóp bu CSVN nhưng Hoa Kỳ vẫn biết rằng với bản chất của CSVN là sau khi có những thỏa thuận nào đó với Nhà Trắng hay Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ rồi khi về đến Ba Đình nó lại thành con số không như đã từng. Vì lẽ chiếc “vòng kim cô” của Trung Nam Hải siết trên đầu CS Ba Đình khó mà thoát ra được. Chiếc thòng lọng mà Bắc Kinh tròng vào cổ Hà Nội mỗi ngày càng thắc chặc hơn. Do đó chuyến Mỹ du lần này của Nguyễn phú Trọng theo tôi đã nói cũng chỉ là biểu tượng, là hình thức mà thôi chứ không đem lại một kết quả nào khả quan hơn cho con đường tương lai dân tộc, đất nước VN hay lợi ích nào cho Mỹ. Có ai đó cho rằng chuyến Mỹ Du lần này của Nguyễn phú Trọng có tích cách “Lịch Sử” thì theo tôi là chưa xác đáng hay là họ muốn trao cho Nguyễn phú Trọng một cành hoa giấy để làm quà trước buổi hoàng hôn về với ruộng vườn? 

Một lý do quan trọng là tại sao với độ chin của sự khôn ngoan của con người hiện tại mà chiến tranh lại có thể diễn ra mà lại là cuộc chiến tranh được Quốc Tế hóa hay đúng hơn là Thế Chiến?

Nguyên nhân chính là từ ngọn lửa Tc. Nếu Tc không có máu vỹ cuồng tham lam quá độ, ngang ngược vô biên muốn độc bá toàn diện đất trời biển cả thì làm gì có chuyện Mỹ phải chuyển trục về Châu Á-TBD để cân bằng thế lực Tc và ổn định an ninh trật tư thế giới? trong lúc các nước nhỏ bé đã và đang bị Tc ức hiếp, xâm lăng? để rồi khó tránh khỏi can qua! và rằng tuy văn minh, yêu chuộng hòa bình nhưng trong chừng mực nào đó con người cũng không thoát khỏi chữ tham mà điều kiện của Tc là cận kề với tội ác hơn ai hết. 

Một nguyên nhân nữa là trong thời gian qua Tc châm ngòi cho trận chiến Biển Đông là cũng muốn giải tỏa những bất ổn trong nước và sự bất tín của người dân đối với đảng và nhà nước cộng sản trước tình hình kinh tế đang trên đà suy thoái và chính trị tồi tệ với gam màu ảm đạm trong đấu đá thanh trừng tóm thâu quyền lực là chính chứ không phải là làm trong sạch xã hội đem lại sự tươi sáng, công bằng cho cuộc sống của người dân bằng cách khơi dậy chủ nghĩa dân tộc trong nhân dân. Càng tỏ ra manh động, hung hăng ra bên ngoài bấy nhiêu thì lãnh đạo đảng và nhà nước hy vọng rằng càng được lòng dân, được dân ủng hộ hơn mà quên đi cái yếu kém nêu trên. Nhưng một khi lửa bên ngoài đa bùng lên thì khó mà dập tắc. 

(Còn tiếp...) 

Ngày 5.7.2015 

 Biển Đông: Tâm bão chính, chiến trường thế giới (bài 4)


Về chuyến Mỹ du của TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng

Thực ra chuyến Mỹ du của Tổng Trọng chỉ mang tính biểu tượng và hình thức chứ nó không có cái tầm của một chính khách với ý nghĩa yếu nhân bước vào Nhà Trắng trước sự nghinh đón trọng thị của chủ nhân tòa Bạch Ốc để đem lại những thành tựu về chính trị, kinh tế xã hội trong tương lai cho cả hai nước. Bởi các lẽ sau:

- Với tình hình chính trường lẫn chiến trường (có thể xảy ra) trên thế giới hiện nay thì VN trong trận thế Biển Đông chỉ được xem là quan trọng đối với Tàu cộng (Tc) còn đối với Hoa Kỳ thì chỉ ở “tầm trung”. Trong tầm nhìn của Tc, Biển Đông là chìa khóa để bước lên thế thượng phong ở chính trường lẫn thương trường thế giới và từ đó sẽ có cơ hội thực hiện “giấc mơ Trung Hoa” và tranh ngôi siêu cường số 1 của Mỹ. Muốn đạt được ước mơ này thì trước hết Tc phải thu phục VN vì rằng VN có vị thế chiến lược quan trọng trên bàn cờ Đông Hải với các tiền đồn Hoàng Sa, Trường Sa là những nút chặn kiểm soát lộ trình hàng hải quốc tế, đồng thời nó là tiền đồn ở vị trí chiến lược quân sự mà không thể thiếu nếu Tc muốn vươn ra xa hơn trên bước đường chinh phục thế giới, thực hiện mộng bá quyền. Chính vì những điểm trên mà Tc lẫn Nga mới vội vã lôi kéo Hà Nội vào trục ác hầu cản trở bước chuyển trục của Mỹ về Châu Á-TBD. Nhưng trong thẳm sâu thì Hà Nội cũng chỉ là quân cờ trong tay Nga-Tàu như từ tiền bán thế kỷ 20. 

Đối với Hoa Kỳ, VN cũng là một trong những tiền đồn quan trọng để ngăn chặn bước tiến của Tc nhưng nó không là tất cả, không ở tầm “huyết mạch” vì rằng Mỹ đã có phòng tuyến trục eo biển malasca với Malaysia, Singapore, Indonesia... nhưng dầu sao cái tiền đồn VN cũng cần có vì lẽ nó có đường biên giáp ranh với Tc cả trên bộ lẫn trên biển. Quan trọng hơn VN là cánh tay nối dài của Tc về ý thức hệ. Chính vì yếu điểm này nếu Mỹ tác động để VN ngã về phía mình thì đây chính là cú “chọt sườn” vô cùng khó chịu cho Trung Nam Hải và cũng làm giảm đi rất nhiều uy thế của Bắc Kinh trên trường Quốc Tế. Lo xa về tình huống này nên Bắc Kinh đã nghinh tiếp Nguyễn Phú Trọng với nghi thức nguyên thủ quốc gia bằng thảm đỏ trong chuyến “Bắc du” tháng 4 vừa qua và Tập Cận Bình cũng không quên trao cho Tổng Trọng “cẩm nan yếu lược” cho chuyến Mỹ du sắp đến. Nhưng trong tay Mỹ, VN cũng chỉ là quân cờ không hơn không kém. Nếu VN là quyền lợi cốt lõi của Hoa Kỳ thì trong 20 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao, thương mại... là thời gian cũng đủ để Hoa Kỳ thực hiện những gì cho lợi ích quốc gia mà đối với Mỹ không có kẻ thù truyền kiếp và rằng ý thức hệ khác biệt cũng chưa phải là rào cản không thể vượt qua nếu bên kia là quyền lợi. Bằng chứng là trên thế giới Mỹ vẫn ủng hộ những chính phủ độc tài nếu trong quan hệ có quyền lợi của Mỹ đi theo, từ đó vấn đề dân chủ và hồ sơ “nhân Quyền” đã trở thành thứ yếu. Có đặt lên trên bàn hội nghị chăng nữa thì nó cũng chỉ thể hiện tính nhân đạo mà thôi. Đối với VN cũng không là ngoại lệ. Nhưng mỉa mai thay chính quyền CSVN lại đem vấn đề “Tù nhân lương tâm” ra mặc cả và trao đổi (!?)

Thêm một gam màu không được tươi sáng trong bức tranh Mỹ du của Tổng Trọng là ông đang bước những bước đi cuối cùng trên chính trường VN. Và rằng Tổng Trọng không phải là con người bản lĩnh, quyết đoán, ông không có năng lực và tầm ảnh hưởng lớn trong hàng ngũ chóp bu của tập đoàn CSVN để có tiếng nói chi phối hoạt động của đảng cho dù không tại vị. Do đó không là nơi để Mỹ ký gởi những gì cần gởi để tạo ra sắc màu cần có cho đại hôi lần thứ 12 của đảng CSVN vào đầu năm 2016. Tuy nhiên TT B. Obama cũng phá lệ nguyên tắc ngoại giao mà tiếp ở Nhà Trắng một người đứng đầu đảng phái chính trị mà từ xưa giờ chưa có tiền lệ. Góc nhỏ này tôi sẽ đề cập ở phần sau trong bài này. 

Chuyến đi trên đe dưới búa và là yếu tố phân hóa nội bộ đảng CSVN

Tổng Trọng sau khi lãnh chỉ ở Bắc Kinh về và được Tâp Cận Bình trao “cẩm nang yếu lược” cho chuyến Mỹ du cùng nhiều điều răn cho lời ăn tiếng nói khi diện kiến TT Obama. Tuy thế Trung Nam Hải cũng vẫn không tin hẵn vào CS Ba Đình vì Hà Nội có truyền thống tráo trở, xảo trá và bản chất “hai lòng, đu dây chính trị” nên Bắc Kinh có bước đi táo bạo nham hiểm hơn là vươn vòi bạch tuộc HD 981 cắm sâu vào vịnh Bắc Bộ thuộc chủ quyền của VN đồng thời đẩy nhanh tiến độ và hoàn thành việc bồi đắp các đảo nhân tạo trái phép trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN. Cùng lúc, các đường băng cùng các cơ sở quân sự lẫn dân sự (trá hình) cũng đồng bộ song hành cùng các trang thiết bị quân sự sẵn sàng cho việc thao túng Biển Đông một cách ngạo mạng đầy thách thức. Trong mảng tối sáng này Bắc Kinh một mặt “đe” bè lũ Ba Đình cùng Tổng Trọng trong lúc chầu Nhà Trắng chớ “lơ đễnh lời răn” một mặt cũng bắn tiếng cho Washington biết rằng không ai có thể xen vào giữa mối quan hệ của hai đảng cộng sản anh em Tàu-Việt như trước đây tờ Hoàn Cầu Thời Báo đã khẳng định. 

Bước đi này có hai đích đến: Một là cho Tổng Trọng biết trước nếu có sanh lòng nọ kia... đi sai lề đã vẽ sẵn thì chuyến đi này của “Lú đại nhân” mà lối về là đường hầm tăm tối và tiền đồ lẫn hậu cứ cho mai sau đành nằm dưới chân núi Lão Sơn sum họp với hơn bốn ngàn binh sĩ. Hai là gởi đến cho Nhà Trắng một thông điệp rằng Biển Đông, Hoàng Sa, Trường Sa lẫn Ba Đình phủ đã thuộc về Đại Hán, do đó trước những động thái trên (Giàn khoan HD 981 cắm sâu vào vịnh Bắc Bộ, bồi đắp đảo nhân tạo trên các quần đảo của VN) mà Hà Nội câm miệng hến một cách ngoan ngoãn. 

Về phía Hoa Kỳ - không phải CSVN quá quan trọng trên chính trường thế giới hay Nguyễn Phú Trọng là yếu nhân có tầm ảnh hưởng đến mọi quyền lợi của Hoa Kỳ mà TT. Obama phải phá lệ nguyên tắc ngoại giao mời một vị chủ tịch của một đảng phái chính trị vào tiếp ở Nhà Trắng! mà nó có lý do riêng của nó. Mọi trận chiến trên toàn cầu dù lớn nhỏ xưa nay chưa bao giờ Hoa Kỳ chủ động châm ngòi, phát pháo lệnh khai hỏa chiến tranh nếu không ở trong thế chẳng đặng đừng, không còn sự lựa chọn mà luôn hiện diện tham chiến vào những giờ phút quyết định và ra đòn kết thúc. Còn lại đa phần là nắm vai trò kiến trúc sư và đạo diễn. 

Thế thì trong trận thế sắp diễn ra ở Biển Đông có liên quan gì đến chuyến Mỹ du của Nguyễn Phú Trọng? Thưa có! Chiến trận Biển Đông khó thoát khỏi xảy ra mà thế giới cho là cuộc chiến Mỹ-Trung. Thế nhưng hiện tại hai nhân tố trên bàn cờ trước mắt là Tàu cộng và Việt cộng còn Mỹ vẫn giữ vai trò đạo diễn đồng thời là kiến trúc sư. Với bề dày kinh nghiệm lẫn sự giàu có cùng đội ngũ tình báo quốc tế năng động (CIA), thông minh có nững pha xuất quỷ nhập thần khiến cho đối phương khó lường trước được. Lúc này Mỹ đã có những bước đi sinh động và thú vị theo tôi nhận định như sau:

Phân hóa nội bộ CSVN:

Trước khi đi vào phần này tôi xin mời độc giả xả stress đôi chút với câu chuyện mà ai cũng biết nhưng nhắc lại cũng thấy vui vui... 

Năm 2007, Nguyễn Minh Triết trong chuyến chầu Nhà Trắng vào những ngày cuối cùng trên đất Mỹ, Triết gặp mặt cộng đồng "khúc ruột ngàn dặm" ở Cali được các tên VC nằm vùng thực hiện nghị quyết 36 tổ chức. Sau những lời sáo rổng vô thưởng vô phạt tuy nhiên cũng chứa đựng nội dung “đạo đức giả” của tập đoàn CSVN nhưng không đến nỗi “lưu manh” như 4 tên tứ trụ Trọng, Sang, Hùng, Dũng hiện nay mà N. M. T đậm nét “thằng Cuội ngồi gốc cây đa” hay “Thằng Bờm có cái quạt mo” mà phát biểu ngu ngơ của kẻ bại não, đại loại rằng:

- Việt Nam-Cu Ba thay nhau thức ngủ canh giữ hòa bình thế giới (trời sinh ra như thế). 

- Phù Đỗng Thiên Vương sau khi dẹp giặc không màng danh lợi mà bay thẳng về trời vui thú điền viên…(ngụ ý chỉ mình sau khi mãn nhiệm về Sông Bé-Bình Dương vui thú điền viên mà không màn đến bạc vàng tham nhũng...)

- Các anh cứ vào nước chúng tôi mà đầu tư làm ăn... vì nước chúng tôi có nhiều gái đẹp (!?) Trời ơi! Sao không đem cái tính cần cù học hỏi, hiền hòa hiếu khách đậm nét nhân văn của người VN, đất nước giàu tài nguyên…được thiên nhiên ưu đãi ra mời gọi mà lại đem cái vốn tự có của gái Việt ra chào hàng với ý thức và hình ảnh “lầu xanh”? Trong lịch sử loài người chưa có một vị nào gọi là lãnh tụ mà ngu si như vậy! “Muốn làm nhục Quốc Thể cũng không ai làm hơn mấy ông bà này” (Ngô Bảo Châu)

- Và cuối cùng là ông ta nói qua cuộc Mỹ du lần này ông ta đã “phân hóa nội bộ Nhà Trắng” (!?). Ô lala...

Xin đi vào bài viết. 

Như ai cũng rõ nội tình đảng CSVN từ nhiều năm qua đã phân ra hai cánh rõ rệt mà nhất là trong mấy năm trở lại đây còn công khai đấu đá, quần thảo nhau không khoan nhượng đến độ đâm chém nhau lôi ra khỏi cửa động Ba Đình và đã có cảnh thủ tiêu, ám hại nhau gây ra những cái chết bất ngờ của các vị lãnh đạo cao cấp ở T. Ư và các vị tướng lãnh công an và quân đội, đầy bí hiểm và sặc mùi tử khí! Đó là cánh “đảng” còn gọi là “cung vua” đứng đầu là TBT Nguyễn phú Trọng nghiêng hẵn về thần phục Bắc Kinh và cánh “Lợi ích nhóm” còn gọi là “phủ chúa” đứng đầu là Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng với hình thức là cải cách và ngã về thân Mỹ. Nhưng thật ra cả 2 đều là cộng sản như nhau chỉ tranh quyền đoạt chức để lũng đoạn Quốc Gia, bóc lột nhân dân mà thôi. Để khoét sâu cái hố tử thần này với tầm nhìn của CIA và chính phủ Mỹ làm sao mà bỏ qua cơ hội để đưa CSVN gần hơn đến bờ vực cáo chung. 

Thế là TT. Obama phá lệ cho mời TBT Nguyễn phú Trọng và tiếp ở Nhà Trắng. Cánh “phủ chúa” Nguyễn Tấn Dũng mặc dù kết sui gia với cựu quan chức VNCH, có con gái “Phượng yêu” làm dâu công dân nước Mỹ và còn rất nhiều tài sản bất minh cùng những điều bí mật ở xứ Cờ Hoa bị hụt hẫn mất phương hướng và đinh ninh rằng Mỹ đã bắt tay với Tc mà bỏ rơi mình như hơn 40 năm về trước Nixon-Kissinger-Mao Trạch Đông-Chu ân Lai đã đi đêm đưa đến cáo chung chính thể VNCH. Với cái tầm của lớp 3 y tá rừng mới nghĩ vậy chứ đem mình ra ví với VNCH thập niên 70s thế kỷ trước thì thật là dốt nát. Do vậy theo tôi thì bài “giễu văn” mà N. T. Dũng đọc vào sáng ngày 30. 4 vừa qua không phải là không có chủ đích! Với chiêu này cái hố tử thần ắt hẵn bị khoét sâu và kết quả chắc không xa. Đến đây tôi thấy lời của Nguyễn Minh Triết quá đúng theo chiều ngược lại. 

Phân hóa Việt-Tàu

Cái mầm móng, bản chất điêu ngoa tráo trở một mặt hai lòng của CS Ba Đình luôn ở trong mắt của thiên triều. Do đó với việc phá lệ của TT. Obama tiếp Nguyễn Phú Trọng ở Nhà Trắng làm cho Bắc Kinh vốn ngờ vực Hà Nội lại càng ngờ vực hơn. Do đó mới có cảnh trước khi Tổng Trọng lên đường Mỹ du là nào giàn khoan HD 981 tái xuất giang hồ cắm sâu vào vịnh Bắc Bộ lãnh hải của VN và các hạng mục quân sự trên các đảo nhân tạo mới bồi đắp ở Hoàng Sa, Trường Sa được cấp tốc hoàn thành. Đây là việc làm “lộng giả thành chân” biến hư thành thật, biến ảo thành chân... đưa mọi việc trở thành sự đã rồi. Nếu Hà Nội vẫn câm miệng thì tránh sao khỏi cuồng phong của hơn 80 triệu nhân dân VN. Nếu ra mặt chống lại thì Bắc Kinh giương oai cơ bắp. Nói như tên thượng tướng Huỳnh Ngọc Sơn - Phó chủ tịch cuốc hội CSVN: “...Ai tài giỏi thì thử chỉ huy ra đó coi có thắng không?...” đây là lời báo trước của hành động kéo cờ trắng đầu hàng vô điều kiện của CSVN trước đội quân xâm lăng Phương Bắc. 

Với thế mạnh về mọi mặt so với VN và tính hung hăng có sẵn cùng cái đầu “Tào Tháo” thì chiêu bài phá lệ của TT. Obama là cái bẩy hữu hiệu khiến CS Bắc Kinh phải ra chiêu xóa sổ CS Ba Đình là không tránh khỏi. Lúc này đồng minh của Hoa Kỳ ở Châu Á Thái Bình Dương có đủ lý do để “Động Thủ” mà chưa cần đến Uncle Sam phải ra tay mà chỉ chờ giờ “G” để kết thúc. 

Còn tiếp... bài 5 “Quốc Tế hóa Biển Đông”. Kính mời quý độc giả. 


04.07.2015

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét