Thuở nào ai nói yêu ai
Mà tình đã tung bay mất rồi !
Người yêu ơi ! người yêu ơi !
Gió sương giờ đã lạnh đời giá băng
Nhớ xuân xưa bóng chị Hằng
Ánh trăng còn đó là trăng ái tình
Trăng xưa mình lại với mình
Mà giờ nay đã một mình cô đơn !
Ngắm mây ngắm nước ta buồn
Nhớ người năm cũ tình tuôn lệ nhòa
Trót sinh làm kiếp người ta
Yêu chi để khổ tình là dây oan !
Bởi ta nặng nợ hồng nhan
Nên đời ta đã điêu tàn vì ai
Nhớ người mặt ngọc mày ngài
Mày tằm mắt phượng tình say với tình
Cũng vì một đóa hồng xinh
Cho nên ta đã chết chìm vì yêu
Chữ tình yêu quá cao siêu
Thế gian ai cũng chết nhiều vì mê !
Mới yêu hạnh phúc tràn trề
Để rồi sau đó đi về mình ta
Người xưa cá lặn chim sa
Cho nên yêu quá đời ta phải tàn
Gió trăng là gió trăng ngàn
Trăng chênh chếch bóng trăng tan bến đời
Người yêu ơi ! Người yêu ơi !
Yêu chi giờ cũng mình tôi lạnh lùng !
Khi xưa ta ngủ chung mùng
Giờ đây bảo tố tiêu tùng còn chi
Tình là ly biệt biệt ly
Chỉ là một khối sầu bi lệ tràn
Tình yêu trong cõi trần gian
Chỉ là nước mắt rụa ràng năm châu
Thế gian ngàn vạn khối sầu
Chất cao như núi sâu như biển trời
Trời ơi ta đã yêu người
Mà sao người đã phụ lời thề xưa ! (20 phút)
29/4/2015
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét