ĐỜI BẠC NHƯ VÔI

Số làm thi sĩ nhà thơ
Chỉ là vớ vẩn dại khờ mà thôi
Đời thường bạc bẽo như vôi
Chỉ là ảo tưởng người ơi phũ phàng
Trăm năm tình cõi trần gian
Cho ta ngồi khóc suốt ngàn năm sau
Trăm năm đời lắm bể dâu
Cho ta ôm vạn mối sầu ngàn năm
Trăm năm ai cũng khóc thầm
Số làm thi sĩ kiếp tầm ăn dâu
Trăm năm còn có gì đâu
Tiền tài danh vọng xanh xao kiếp người
Đời là ảo tưởng ai ơi
Giàu sang danh vọng cũng rồi trăm năm
Đời là bể khổ trầm luân
Chỉ là một kiếp vô thường rả tan...
Đời là một giấc mơ hoang
Trăm năm hết kiếp cũng tàn như hoa...
Được đăng bởi Bảo Lộc vào lúc 12:35 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
TRĂM NĂM ƠI MỘT CUỘC ĐỜI
Trăm năm ơi một cuộc đời
Rất là ngắn ngủi người ơi phủ phàng
Trăm năm tình đó lở làng
Trách ai sao nở sang ngang cuộc tình
Đời là lúc nhục lúc vinh
Lên voi xuống chó cho mình thở than
Trăm năm tình giấc mộng vàng
Chỉ là ảo tưởng địa đàng mơ hoa
Trăm năm trong kiếp người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau (Ng Du)
Đời làm ta đó đớn đau
Để ta ôm vạn khối sầu thiên thu
Cuộc đời là cõi phù du
Trăm năm cũng hết mịt mù còn chi
Đời là tử biệt sinh ly
Trăm năm còn có được gì ai ơi
Đau thương nhiều lắm sự đời
Ngàn năm vẫn thế kiếp người tang thương..!
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét