SƠN TRUNG * MARX , CỘNG SẢN VÀ VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH

MARX , CỘNG SẢN VÀ VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH

Sơn Trung



Từ lâu, con người đã nhận thấy trong xã hội có sự bất bình đẳng. Có người quá giàu, kẻ quá nghèo, và đó là nguyên nhân tạo nên bất bình đẳng trong xã hội. Và đó là nỗi khổ của những người nghèo hèn trước sự giàu sang, quyền thế của kẻ khác. Đó cũng là nỗi băn khoăn của những triết gia nhân đạo, muốn cải tạo xã hội, muốn cứu vớt, giúp đỡ người nghèo và cô thế. Triết gia thì có nhiều loại nhưng triết gia nào có tư tưởng cải tạo xã hội thì thuộc phái xã hội. Aristote, Khổng Tử là những triết gia có tư tưởng xã hội.
Ở đây chúng ta cần phân biệt tư tưởng xã hội và chủ nghĩa xã hội. Tư tưởng xã hội là một tư tưởng nhân đạo, nhằm thương yêu mọi người, đặc biệt là cứu giúp những người cùng khổ và bị bóc lột hoặc bị cướp đoạt, hành hạ. .. Tư tưởng xã hội còn nhắm cải tạo xã hội, quốc gia để dân giàu, nước mạnh, mọi người ai cũng ấm no, hạnh phúc. Tư tưởng xã hội đã thể hiện rõ rệt trong văn học Việt Nam qua các truyện cổ tích như Cây tre trăm đốt, Tấm Cám. . .
Trong ca dao:
+Trời ơi! Trời ở không cân,
Kẻ ăn không hết, ngưòi mần không ra!
Qua thơ ca:
+Thương người như thể thương thân"
+Thấy ai đói rách thì thương,
Rét thường cho mặc, đói thường cho ăn".(Nguyễn Trãi)
Khi một tư tưởng xã hội khởi xuớng và được nhiều người theo thì đã thành một chủ nghĩa, một trường phái. Chủ nghĩa xã hội thì có nhiều loại. Người cộng sản cũng xưng là chủ nghĩa xã hội, và họ cho rằng chủ nghĩa xã hội của họ cao hơn, thực tế hơn các tư tưởng xã hội khác. Lenin gọi chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa xã hội khoa học.
Có rất nhiều tư tưởng và phong trào được gọi, hay tự gọi, là theo chủ nghĩa xã hội. Nhưng từ thế kỷ 19 đến nay, những người theo chủ nghĩa xã hội tự chia họ ra nhiều nhánh khác nhau và nhiều khi đối nghịch nhau, nhất là giữa những người theo nhánh chủ nghĩa xã hội cải cách và những người theo chủ nghĩa cộng sản.

Trước Marx, nhiều triết gia đã nghĩ đến việc xây dựng một xã hội bình đẳng, ấm no mà các triết gia đó gọi là Đại đồng, Nhân ái và đường lối đó là chủ nghĩa xã hội. Đức Phật, Khổng Tử, Aristote v.v.

1. ĐỨC PHẬT
Xã hội Ấn Độ cổ đại tồn tại bốn giai cấp kể từ cao xuống thấp:
- Bà La môn:các tu sĩ
- Sát Đế lị :vua chúa
- Phệ-xá: thương gia, nông gia
- Thủ-đà-la: nô lệ
Trong đó, giai cấp Bà-la-môn được sinh ra từ miệng Phạm Thiên (Brahma), giai cấp Sát-đế-lỵ được sinh ra từ hai tay Phạm Thiên, giai cấp Phệ-xá được sinh ra từ bắp chân Phạm Thiên, giai cấp Thủ-đà-la được sinh ra từ lòng bàn chân của Phạm Thiên. Các giai cấp được phân tầng từ cao xuống thấp theo vị trí mà Phạm Thiên đã sinh ra họ, ở đó Bà-la-môn là giai cấp cao quý nhất, là con thừa tự của Phạm Thiên.  
Đức Phật là một người thực thi xã hội chủ nghĩa .
Sự phân biệt đẳng cấp trên được bảo vệ bằng cả thần quyền và thế quyền.  Những người Bà-la-môn cho rằng: Bà-la-môn là giai cấp tối thượng, các giai cấp khác là hạ tiện. Chỉ có giai cấp Bà-la-môn là da trắng, giai cấp khác là da đen. Chỉ có Bà-la-môn là thuần túy, các giai cấp phi Bà-la-môn không phải như vậy. Chỉ có Bà-la-môn mới là con chính tông của Phạm Thiên, sinh ra từ miệng Phạm Thiên, do Phạm Thiên sinh ra, là con cháu thừa tự của Phạm Thiên (Kinh Trường Bộ II).
Phê phán lại những quan điểm thần bí về nguồn gốc các giai cấp trong xã hội của những người Bà-la-môn, Đức Phật chỉ ra rằng: Vợ của những người Bà-la-môn cũng có kinh nguyệt, có mang thai và có cho con bú như những người phụ nữ ở giai cấp khác nên những đứa trẻ của người Bà-la-môn cũng được sinh ra như những đứa trẻ của những giai cấp khác. Hơn nữa những người Bà-la-môn cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, máu của người Bà-la-môn cũng đỏ, và nước mắt cũng mặn như bao người khác. 
Người Bà-la-môn phạm pháp cũng phải chịu tội trước pháp luật, hay nói rộng ra thì người Bà-la-môn không thể thoát khỏi sự chi phối của luật nhân quả báo ứng như những người khác (Trường Bộ Kinh). Cũng vậy, trên bước đường giải thoát nếu người Bà-la-môn không tinh tấn tu hành thiền định thì vẫn chịu luân hồi trong lục đạo, và nếu họ siêng năng tu hành thì vẫn đạt được giải thoát như những người khác, vì thế giữa người Bà-la-môn và những người thuộc đẳng cấp khác trong xã hội không khác về phương diện con người.
Đức Phật nhấn mạnh rằng Như Lai không có giai cấp, nhưng chỉ chú trọng hành vi tốt, xấu, của người mà thôi. Vì vậy đã là con người thì ai ai cũng như nhau không phân giai cấp, mọi người đều có quyền tự do, bình đẳng mọi người đều có quyền xuất gia hành Phạm hạnh. 

2.  Khổng Tử ( 551- 478 tr. Tây lịch).Trong Kinh Lễ, Đức Khổng Tử nói về thế giới đại đồng như sau:
"Ở thời đại đạo thực hành thì thiên hạ là của chung, người ta chọn kẻ hiền năng, giảng điều xác thực, thực hiện trên thuận dưới hòa. Cho nên, người ta không chỉ thương kính riêng cha mẹ mình, không riêng yêu con mình. Kẻ già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được sử dụng, trẻ con được săn sóc đến trưởng thành, người ta thương kẻ góa, con côi, người già cô độc, người tàn tật được châu cấp, con trai có chức phận, con gái có chồng con. Người ta ghét thấy của cải bỏ phí trên đất mà lượm lên, chứ không chủ ý giấu giếm trong mình, ghét sự không dùng sức mình (tức không chịu ngồi không) nên làm việc chứ không chủ ý lo lợi riêng cho mình. Vì vậy mà cơ mưu phải bế tắc, kẻ trộm cắp, người làm loạn làm giặc không nổi lên, cho nên cửa ngõ không cần đóng. Đó là thời đại đồng.

Nay đại đạo đã bỏ, người ta lấy thiên hạ làm của riêng, ai nấy đều riêng thân cha mẹ mình, đều riêng yêu con mình, cho của cải và sức lực là riêng của mình, vua quan thì cha truyền con nối, quốc gia thì lấy thành quách hào trì mà giữ vững, lấy lễ nghĩa làm kỷ cương, làm cho chính cái nghĩa vua tôi, hậu cái tình cha con, thuận cái tình anh em, hòa cái đạo vợ chồng, đặt chế độ, lập điền lý, tôn trọng kẻ trí dũng, lập công khởi sự riêng cho mình. Cho nên, sự dùng mưu chước mới sanh ra việc chiến tranh do đó khởi lên. Vua Vũ, vua Thang, vua Văn, vua Võ, Thành Vương, Chu Công, bởi đó mà được chọn là bậc hơn cả. Sáu bậc quân tử ấy chưa từng không cẩn thận ở lễ. Lễ là để làm cho rõ cái nghĩa, thành điều tín, rõ người có lỗi, lấy nhân làm phép, giảng điều tôn nhượng, bảo dân theo phép thường. Nhưng có ai không theo những điều ấy, thì dẫu có thế vị, chúng nhân cho là họa ác, bắt tội mà truất bỏ đi. Ấy là đời Tiểu khang ( Trần Trọng Kim dịch. Nho Giáo I, 158 ).


3. Plato (427-347 BCE)
Ông là học trò của Socrate và thầy của Aristote. Plato cho rằng tư hữu là nguồn gốc bất công xã hội cho nên ông chủ trương bãi bỏ tư hữu. Trong các phẩm Luật Pháp (Laws) , Platon còn dự báo một xã hội không tư hữu, riêng tư và tư hữu bị loại bỏ khỏi đời sống, những thứ về bản chất là riêng, thí dụ như mắt và tay cũng trở thành của chung và ở mức độ nào đó người ta cùng nhìn, cùng nghe và cùng hành động, tất cả mọi người cùng ca tụng hay cùng lên án, cùng vui cùng buồn vì cùng những lí do như nhau. [2] Trong tác phẩm Cộng Hòa (Republics), ông đã chỉ cho ta thấy thế giới loài người sẽ có nhiều chế độ chính trị. Một ngày kia, người nghèo sẽ nổi dậy gíết người giàu, lập một chế độ sở hữu chung. [3]


4. Thomas More (1478- 1535)

Ông là một luật sư, tác gia và chính trị gia Anh quốc. Tác phẩm Utopia (1516) được viết bằng Latin, là một tiểu thuyết. Utopia có nghĩa là không tưởng.Thực ra Utopia là một lối chơi chữ. Theo ngôn ngữ Hy Lạp, Utopia nghe như Ou-topos( no place) nghĩa là không nơi nào cả , và cũng nghe như eu-topos ( good place) nghĩa là nơi tốt đẹp. Nội dung tác phẩm mô tả thành phố Amaurote là một thành phố giá trị nhất và có phẩm giá nhất ("Of them all this is the worthiest and of most dignity").

Thành phố này sống theo chế độ tập thể, tất cả đều là của chung, không có tư hữu. Nam nữ bình đẳng, mọi người có học vấn như nhau, mọi người đều thương yêu nhau. Các tiểu thuyết viết ra là do nhu cầu kỷ luật và trật tự xã hội, chứ không phải là viết tùy hứng. Tất cả công dân phải theo đạo, người ta không chấp nhận kẻ vô thần.

Utopia là một giấc mơ về một xã hội tương lai mà tác giả cho là hoàn hảo. Utopia là kết hợp tư tưởng xã hội của Plato, Aristote. Utopia đã mở đường cho một số tiểu thuyết và tư tưởng xã hội như sau:
+ Edward Bellamy's Looking Backward.
+ William Morris' News from Nowhere
+ Eric Frank Russell's book The Great Explosion (1963)
+ Robert A. Heinlein's The Moon Is a Harsh Mistress . . .


Như đã trình bày ở trên, chủ nghĩa Marx cũng là một trong các chủ nghĩa xã hội, nhưng ông cho đường lối của ông tích cực nhất, hiệu quả nhất và khoa học nhất cho nên tự xưng là cộng sản cho khác với các chủ trương xã hội khác, mặc dầu trước ông đã có phe xưng là cộng sản ,và Trong Tuyên ngôn Cộng sản, ông gọi họ họ là " cộng sản không tưởng ". Trong Tuyên ngôn đảng Cộng sản, Marx và Engels cho rằng chủ nghĩa xã hội của hai ông là tốt nhất, còn các loại khác là phản động, không hiệu quả, là tay sai của phong kiến, và tư bản :

1. Chủ nghĩa xã hội phản động
Theo Marx và Engels gồm:
+Chủ nghĩa xã hội phong kiến
+Chủ nghĩa xã hội tiểu tư sản.
+Chủ nghĩa xã hội Đức
 Ông cho các triết gia Anh Pháp là phản động, và các triết gia Đức là "những nhà triết học nửa mùa". Công việc độc nhất của các nhà văn Đức là điều hoà những tư tưởng mới của Pháp với ý thức triết học của mình, hay nói cho đúng hơn, là lĩnh hội những tư tưởng của Pháp bằng cách xuất phát từ quan điểm triết học của mình . . . Chủ nghĩa xã hội ấy đã đem cái lối giả nhân giả nghĩa đường mật của nó bổ xung cho roi vọt và súng đạn mà những chính phủ ấy đã dùng để chấn áp những cuộc khởi nghĩa của công nhân Đức.(Tuyên ngôn đảng Cộng sản, phần 3)



2. Chủ nghĩa xã hội bảo thủ hay chủ nghĩa xã hội tư sản .
Ông phê phán như sau:"Trong hạng này, có những nhà kinh tế học, những nhà bác ái, những nhà nhân đạo chủ nghĩa, những người chăm lo cuộc cải thiện đời sống cho giai cấp lao động, tổ chức việc từ thiện, bảo vệ súc vật, lập ra những hội bài trừ nạn nghiện rượu, nói tóm lại là đủ loại những nhà cải lương hèn kém nhất.


3. Chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản không tưởng
Ông phê phán Prudhon, Saint-Simon, Fourier, Owen. . .vì những người này chủ trương cải tạo xã hội bằng đường lối hòa bình , không như cộng sản chủ trương sắt máu. Ông viết : " họ cự tuyệt mọi hành động chính trị và nhất là mọi hành động cách mạng, họ tìm cách đạt mục đích của họ bằng những phương pháp hoà bình, và thử mở một con đường đi tới một kinh Phúc âm xã hội mới bằng hiệu lực của sự nêu gương, bằng những thí nghiệm nhỏ, cố nhiên những thí nghiệm này luôn luôn thất bại.(Tuyên ngôn đảng Cộng sản, phần 3)

Marx chỉ trich tất cả triết gia quá khứ và đồng thời về tội nói mà không làm gì cả để cải thiên đời sống bất công của loài người.(1).



Trong khi đó Marx và đảng Cộng sản đã làm ráo riết, đã tịch thu hết tài sản nhân dân kể cả tài sản tư bản, đã giết, bắt giam đầy đọa tất cả nhân dân bao gồm tư sản, phản động, và không phản động, đã cấm nhân dân ra báo, bầu cử, ứng cử, và lên tiếng phản đối cộng sản...Nói tóm lại, cộng sản đã trói tay, bịt miệng và bóp cổ nhân dân, tước đoat tài sản và tự do của nhân dân khiến nhân dân không còn sức kháng cự. Trong khi đó cộng sản có quyền tự do: -Tự do muốn làm gì thì làm, muốn giết, giam cầm, đánh đập, tra tấn, bất chấp pháp luật và đạo lý...
-Tự do cướp tài sản quốc gia và nhân dân, chúng bán nước , đem vợ con, phe đảng chúng nắm quyền kinh tế, chính trị , coi quốc gia là tài sản cùa chúng.

Cộng sản không tranh đấu cho nhân dân, tổ quốc vô sản. Nhân dân, tổ quốc và vô sản chỉ là ngôn từ đầu môi một thời, nay thì chúng đã ngang nhiên chà đạp. Nói tóm lại,Cộng sản đã thi hành triệt để chủ nghĩa cộng nhưng đã thất bại,

Tại sao Marx chủ trương cộng sản?
Trăm ngàn trang sách ba hoa, dối trá nhưng cái tâm tưởng của Marx chỉ là:
-Vì ông nghĩ rằng muốn nắm quyền thì phải mạnh. Muốn mạnh phải nắm hết mọi quyền lợi, không cho một thế lực nào tồn tại để có thể phải chia chác, tranh giành. Do vậy, cộng sản không bao giờ hòa hợp. Hòa hợp, đoàn kết, hòa bình, liên minh chi là tạm thời.
-Marx nghĩ rằng bất công xã hội là do bọn nhà giàu nắm hết mọi quyền lợi và bóc lột người nghèo. Vậy giết hết, nhốt hết bọn giàu, tịch thu tài sản chúng làm tài sản ta, thế là nhà giàu (tư sản), nguồn gốc bất công xã hội bị tiêu diệt.Giết, cầm tù tịch thu gia sản, xí nghiệp, công ty của tư sản để  vô sản làm chủ, thế là vô sản ấm no, thế là xã hội không còn giàu nghèo , là vô giai cấp!  Thế là xã hội công bằng, bình đẳng, trở thành xã hội vô giai cấp, thế là hoàn thành chủ nghĩa cộng sản. 

-Hơn nữa nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Phải trừ diệt giai cấp tư sản 
( thế nào là giai cấp tư sản? Ai có mấy triệu, mấy tỷ là tư sản? Ai có mấy mẫu ruộng là địa chủ? Marx nói mơ hồ măc ai hiểu sao thì hiểu, muốn kết tội ai là tư sản, là địa chủ tùy thich). Muốn nhổ gốc giàu nghèo thì phải cấm tư hữu, thế là chỉ có cộng sản mới giàu sang, còn nhân dân bình đẳng nghèo khổ!Thế là giai cấp vô sản thoát nạn bóc lột, chủ nghĩa cộng sản thành công đại thành công. 
Tư tưởng Marx đơn giản thế mà Trần Đức Thảo phải lao tâm khổ tứ nghiên cứu, học hỏi, tìm tòi. Tìm tòi trong sách chưa chán, ông tìm thiên phương bách kế trở về Việt Bắc để "trải nghiệm chủ nghĩa Marx " ở Việt Nam. Vì vậy mà ông sập bẫy:
Chim tham ăn sa vào vòng lứi,
Cá tham mồi mắc phải lưỡi câu.

Chính Marx đã xướng khởi chủ trương vô sản chuyên chính: Giữa xã hội tư bản chủ nghĩa và xã hội cộng sản chủ nghĩa có một thời kì thay đổi từ xã hội nọ sang xã hội kia. Tương ứng với thời kì ấy là thời kì quá độ chính trị, và nhà nước của thời kì ấy không thể là cái gì khác hơn là nền chuyên chính cách mạng của giai cấp vô sản.-Phê phán cương lĩnh Gotha (2)
Và ông cho rằng vô sản chuyên chính là giai đọan trung gian giữa thời cướp chính quyền tư sảnvà xây dựng chính quyền cộng sản. Khi xây dựng cộng sản chủ nghĩa là xã hội vô giai cấp, không còn vô sản chuyên chính (3) 

 Lenin nói rõ về chuyên chính vô sản và khác Marx.  Chuyên chính vô sản không phải chỉ ở giai đoạn đầu cướp chính quyền là một chính sách là cách cai trị trường kỳ.
Chuyên chính vô sản không phải là một "hình thức quản lý", mà là một nhà nước thuộc một kiểu khác, nhà nước vô sản, một bộ máy để giai cấp vô sản, trấn áp giai cấp tư sản. Trấn áp như vậy là cần thiết, vì giai cấp tư sản sẽ luôn luôn chống lại một cách điên cuồng, khi nó bị tước đoạt . . .Chế độ dân chủ vô sản trấn áp những kẻ bóc lột, trấn áp giai cấp tư sản; do đó, nó không giả dối, nó không hứa hẹn cho bọn chúng tự do và dân chủ; nhưng đối với những người lao động thì nó đưa lại cho họ một chế độ dân chủ thật sự.Chỉ có nước Nga xô-viết mới mang lại cho giai cấp vô sản và tuyệt đại đa số nhân dân lao động nước Nga một quyền tự do và một nền dân chủ chưa hề có, không thể có được và không thể quan niệm được trong bất cứ một nước cộng hoà dân chủ tư sản nào, vì nó đã tước đoạt, chẳng hạn, các cung điện và các biệt thự của giai cấp tư sản (không tước đoạt như vậy thì tự do hội họp chỉ là giả dối), đã tước đoạt các nhà in và giấy của bọn tư bản (nếu không thì tự do báo chí của đa số nhân dân lao động trong nước chỉ là lừa dối), đã thay chế độ đại nghị tư sản bằng một tổ chức dân chủ, tức là các Xô-viết, 1000 lần gần "nhân dân" hơn, "dân chủ" hơn cái nghị viện tư sản dân chủ nhất. (4)



-Tại sao Marx chủ trương chuyên chính? 
 Các chính trị gia bao giờ cũng dùng khẩu hiệu hòa bình, nhân ái để vỗ về dân chúng, và cố gắng thi hành nhân nghĩa để an dân. Thế mà Marx từ đầu đã công khai lộ bộ mặt quỷ sứ. Hành động này có nhiều lý do.

-Nhiều  người trong đó có Marx, Lenin, Stalin, Mao...cho rằng dùng bá đạo thì hiệu quả nhanh hơn vương đạo, 
-Vì muốn cướp tài sản nhân dân cho riêng mình, cưỡng bách lao động, cấm kinh doanh cá thể, cấm quyền tự do của nhân dân thì phải tàn bạo. 
-Cướp tài sản nhân dân, khủng bố, đàn áp giết hại, bỏ tù , đày ải nhân dân, tất nhân dân sẽ chống đối cho nên Marx mới phải thẳng tay với nhân dân với khẩu hiệu chuyên chính.
-Marx cho rằng bọn tư sản ăn bám, không sản xuất. Ngoài ra có một hạng môi giới cũng là bọn ăn bám, không sản xuất. Phải dùng chuyên chính để cưỡng bách chúng lao động, lao động ngày đêm:
Làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm" thì nhất định phải sản xuất mạnh.Lại nữa, kinh tế cá thể là sản xuất vi mô, không hiệu quả. Phải lập kinh tế vĩ mô, huy động hàng triệu công nhân, nông dân với kế hoạch vĩ đại thì mới xây dựng xã hội cộng sản hùng mạnh, vượt tư bản Mỹ. Kinh tế vĩ mô với lãnh tụ anh minh, đảng bách chiến bách thắng, và chủ nghĩa Marx- Lenin siêu việt thì chuyện thành công sẽ dễ như "bò kéo xe". Chỉ một vài kế hoạch ngũ niên, thập niên do cộng sản lãnh đạo, xã hội chủ nghĩa sẽ giàu mạnh gấp mười tư bản. Lúc đó tư bản Mỹ chỉ là bọn ăn mày đầu đường xó chợ, chết đói đầy đường, sẽ bị giai cấp vô sản vùi chôn không tiếc thương!

Chuyên chính ( dictatorship) là chuyên chế, là độc tài, là tàn ác vô cùng tận (5) Marx, Lenin thêm vào vô sản chỉ để khuyến dụ vô sản theo họ nhưng bản chất vô sản ở đây là vô nghĩa. Dù dán nhãn hiệu nào đi nữa, chuyên chính vẫn là tàn ác, tàn ác với mọi người, mọi giai cấp, không chừa ai. Nông dân nghèo Nga bị gọi là Kulak, nông dân nghèo Việt Nam được gán là địa chủ cũng là một đường lối thống nhất từ Nga, sang Trung Quốc, Việt Nam. Đã chuyên chính thì không tự do, dân chủ. Lẽ nào Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Trương Như Tảng...không hiểu chuyên chính là gì? Muốn  cai trị độc tài tất phải gian ác để dân sợ hãi. Giết hàng chục, hàng trăm triệu người dân nghĩa là giết hàng chục, hàng trăm triệu kẻ thù hiện tại và tương lai dù chúng không hành động hay suy nghĩ chống cộng. . Càng giết nhiều thì ngai vàng của cộng sản càng bền vững. Lý luận đơn giản và tàn ác như thế mà hàng tỷ người theo trong đó có những triết gia hàng đầu thế giới như J.Paul Sartre, Albert Camus, Bertrand Russell,  Trần Đức Thảo...


Cuộc tàn sát do đường lối  " vô sản chuyên chính" bất nhân đã làm nhiều người chết mà thiên đường cộng sản chỉ là những khu nhà ổ chuột. Cuộc tàn sát này là cố ý chứ không phải sai lầm như trong CCRD tại Việt Nam, dân nghèo bị quy là địa chủ, cán bộ cộng sản cũng bị giết, bị tù vì nguồn gốc tư sản, phong kiến, trí thức, Thiên chúa giáo, và không vào đảng, không nhiệt tình với chủ nghĩa Marx. Tận sát là chủ trương cộng sản vì để ngăn ngừa nổi loạn tương lai và khủng bố nhân dân, bắt họ phải cúi đầu làm nô lệ cho cộng sản. .Ông Hồ không đứng ra nhận lỗi mà đùn cho Võ Nguyên Giáp- một con bù nhìn trong ruộng dưa cộng sản. Trường Chinh cũng không nhận lỗi vì y có lỗi đâu! Y chỉ tuân theo Marx, Lenin và lệnh Stalin, Mao Trạch Đông mà hành động, nào có gì sai với Marx-Lenin đâu mà y phải xin lỗi!

Lenin, Stalin mới đầu lập nước Nga cộng sản đã bị tòan dân phản đối cho nên Lenin, Stalin càng ra tay chém giết. Trí thức, tín đồ các tôn giáo, nông dân nghèo bị gắn tên là Kulak, là phản động đã bị tiêu diệt tập thể và dày đi Sibéria, hoặc bị đuổi ra nước ngoài... 


Cộng sản không bao giờ bỏ chuyên chính.
Marx cho rằng vô sản chuyên chính là giai đoạn đầu của giai đoạn xã hội chủ nghĩa, sau khi lên đến thiên đàng cộng sản thì không còn chính phủ, quân đội, công an, nhà tù và vô sản chuyên chính.
Nhưng thực tế ở Liên Xô, Đông Âu, Trung Cộng, Bắc Hàn, Việt Nam sau khi cướp chính quyền tư sản mà vô sản chuyên chính ngày càng hung hãn hơn. Vậy thì Marx nói không thật mà Lenin nói thật! .Hơn nữa, cả hai ông cũng mơ hồ vì xây dựng thiên đường XHCN phải bao lâu? Và bao lâu thì đến  thiên đường Cộng sản? 


Từ những năm 20 của thế kỷ trước, Stalin đã không ngừng hứa hẹn với nhân dân Liên Xô về những hình ảnh của một “chủ nghĩa xã hội hoàn thiện” trong tưởng tượng; và để biến những hình ảnh tưởng tượng đó thành hiện thực, Stalin đã tịch thu tài sản, ruộng đất của hàng chục triệu người, đã bắt bớ, giam cầm, đày ải hàng chục triệu người, đã giết hàng chục triệu người, và đã đẩy gần 170 triệu người vào một cuộc sống khốn cùng. Sau khi Stalin chết (1953), Nikita Khrushchev lên thay thế và tiết lộ một phần của những tội ác ngút trời của Stalin, nhưng chính Khrushchev vẫn tiếp tục hứa hẹn với nhân dân Liên Xô về một “chủ nghĩa xã hội hoàn thiện”. Rồi cứ thế, các lãnh tụ tiếp theo vẫn tiếp tục lải nhải cái điệp khúc “xây dựng chủ nghĩa xã hội hoàn thiện” cho đến khi Liên Xô hoàn toàn sụp đổ vào năm 1991.

Ở Trung Quốc cũng vậy. Suốt hơn 60 năm nay, nhân dân Trung Quốc vẫn phải luôn luôn nghe cái điệp khúc “xây dựng chủ nghĩa xã hội hoàn thiện”, và chỉ riêng dưới thời Mao Trạch Đông thì đã có gần 70 triệu người phải chết oan để lót đường cho cái “chủ nghĩa xã hội hoàn thiện” ấy. Và đến bây giờ thì Đảng Cộng Sản Trung Quốc vẫn cho rằng Trung Quốc chỉ mới xây dựng “những bước đầu tiên” của “chủ nghĩa xã hội”, nghĩa là chưa biết đến chừng nào mới có được một cái gọi là “chủ nghĩa xã hội hoàn thiện”!
Việt Nam, Trung Quốc xây dựng nhà tù Cộng sản gần thế kỷ mà thấy cái gì?  
 Các Đảng Cộng sản tại Tiệp Khắc và Rumani cho đến sát ngày cách mạng đều tự tin rằng chế độ mình sẽ trường tồn bất bại, Ceausescu vẫn hùng hồn trước hàng ngàn cử tọa ngoan ngoãn rằng: “Tương lai của chủ nghĩa xã hội còn dài. Nó chỉ chết khi nào quả lê rụng từ cành táo!”

Trong khi đó, Triệu Tử Dương nói phải trăm năm nữa Trung Quốc may ra mới đến Cộng sản chủ nghĩa ! Triệu Tử Dương là người cộng sản giác ngộ. Ông nói như thế là ông chỉ trích chủ nghĩa cộng sản. Ông đòi hỏi cải tổ kinh tế phải đi đôi với cải tổ chính trị, và Trung Quốc là một quốc gia thối nát, phải theo chế độ dân chủ của Hoa Kỳ. Ông bị bọn Đặng Tiểu Bình cách chức và giam tại nhà. Trung Cộng it nói đến cộng sản và xã hội chủ nghĩa nhưng Việt Cộng vẫn mạnh miệng ca tụng XHCN. Bộ Chính trị vẫn cứ khẳng định trong văn kiện Đại hội XII rằng "kiên định chủ nghĩa Mác, Lênin, kiên định chủ nghĩa Xã hội và chủ nghĩa CS là lập trường không thể thay đổi ". Ngày 23/10/2013,  ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố trước Quốc Hội: “Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa. 
 Cộng sản là cái quái gì mà xa xôi vậy? Các tay tổ hết gạt gẫm phỉnh phờ, nay thì giả bộ kêu than, rên rĩ!
Nhưng Nguyễn Phú Trọng gian dối, điếm đàng khi nhắc đến XHCN như là một hình thức suy tôn, ước mơ, hoài niệm, nửa y muốn là CHXH sẽ đến trong tương lai, nửa y muốn nói CNXH không bao giờ tới.  Mao Trạch Đông tàn ác nhưng y là một cộng sản dù là cộng sản ba rọi, còn Đặng Tiểu Bình , Giang Trạch Dân,Hồ Cẩm Đào,Tập Cận Bình  và bọn Việt Cộng ngày nay là một lũ " treo đầu dê, bán thịt chó".Làm gì còn thiên đàng cộng sản , làm gì còn chủ nghĩa xã hội một khi Đặng Tiểu Bình dẹp bỏ kinh tế chỉ huy mà áp dụng kinh tế thị trường và bắt tay với tư bản. Làm gì còn nuớc Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, và Xã hội chủ nghĩa Việt Nam  với chủ nghĩa búa liềm khi Giang Trạch Dân đưa ra chủ nghĩa ba thành phần và ra sắc lệnh công nhận tư hữu, và bọn Trung Cộng, Việt Cộng cướp tài sản nhân dân để thành tư bản đỏ! 
Trung Cộng, Việt Cộng đã đào mồ Marx, Lenin quăng xuống biển, và chôn sống cộng sản chủ nghĩa và xã hội chủ nghĩa từ nửa thế kỷ trước. Nay chúng còn áp dụng vô sản chuyên chính để khống chế, khủng bố nhân dân, mà chúng vẫn trơ trẽn xưng là cộng sản và treo cờ búa liềm!

Cộng sản không bao giờ nới tay.
Nới tay là dân nổi dậy như ở Đông Âu và Liên Xô.Vì vậy chỉ còn nước khủng bố, chém giết như Công an Việt Cộng hiên nay đang tuân lệnh chủ mà hành động, không còn thiết quốc gia, dân tộc, lương tri, nhân nghĩa.

Bọn Việt Cộng ngày nay sẽ trở thành phiên bản của Đặng Tiểu Bình dùng xe tăng giết  sinh viên, Tổng Bí thư Jakes của Tiệp Khắc, toan tính thẳng tay đàn áp quần chúng bằng công an, thiết quân luật, điều xe tăng vào thành phố… Jakes nói:
“Phải lấy sức chọi sức! Chúng ta không thể ngồi yên giương mắt nhìn hành vi của các nhóm hoạt động ngoài vòng pháp luật và bị nước ngoài giựt dây… Những âm mưu kích động các thành phần thanh niên Tiệp có thể đưa xã hội vào vòng khủng hoảng với hậu quả khó lường!”


MARX, CÔNG SẢN VÀ VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH ĐÃ THẤT BẠI
 -Marx và Lenin huyênh hoang tuyên bố chủ nghĩa cộng sản là khoa học, là tất yếu. Không ai nghĩ rằng môn chính trị, việc lật đổ chính quyền là một môn khoa học thuần túy. Đấy là thuộc bộ môn xã hội, nghĩa là có chủ quan, là theo duy tâm, duy ý chí, không phải duy vật. Khoa học thì nhất thống nhưng những người theo Marx đều làm theo chủ quan họ. Như Marx bảo phải tiến lên theo năm giai đoạn của lịch sử nhưng Lenin bảo có thể tiến lên cộng sản bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản. Marx, Lenin chủ trương giai cấp công nhân lãnh đạo nhưng Mao đứng hai chân trên công nông, và Giang Trạch Dân đưa tư sản vào Đảng. Các chủ trương đó hoàn toàn chủ quan, không thể xưng là khoa học.
Cộng sản ngày nay rõ mặt phản dân chủ, phản khoa hoc, trở thành giáo điều, trở thành một tôn giáo với bao giáo hoàng cực đoan và tàn ác.
-Bãi bỏ tư hữu thì tài sản chung 
( cộng sản) lọt vào một nhóm hay một người , và cộng sản trở thành tham nhũng, cướp bóc, nhân dân trở thành nô lệ đói khổ.
-Chuyên chính vô sản thì chính quyền lọt vào tay cộng sản. Bầu cử, ứng cử, quốc hội bù nhìn, dân chủ giả tạo.
Chuyên chính vô sản thì quyền bính nằm trong tay một nhóm hay một tên cộng sản. Bọn họ ngu dốt hoặc thiếu chuyên môn kinh tế nhưng lại nhiều tham vọng, đặt ra kế hoạch to lớn năm mười  năm, muốn tiến nhanh tiến mạnh, đẩy sản lượng gấp năm,  mười lần cho bằng hoăc vưọt Hoa Kỳ. Rút cuộc dân chết, kinh tế suy sụp làm chết hàng chục triệu người. Với chút tư tưởng Marx, bọn cộng sản ngạo nghễ coi như là đã trở thành thần thánh, có thể hô phong hoán vũ, làm cho xã hội bỗng chốc thành thiên đường. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Trần Đức Thảo, Trương Tửu... tự tin là trí tuệ đệ nhất hoàn cầu, còn bọn quốc gia là ngu xuẫn, phản động, phải giết sạch để xây dựng một xã hội mới. Mao tự cho là có tài quân sự, chính trị, kinh tế, đã vạch Kế hoạch đại Nhảy vọt, bắt dân nhịn đói lao động ngày đêm, không dùng máy móc, không nhập cảng hàng hóa, máy móc Âu  Mỹ. Kết kể mấy chục triệu dân Trung quốc chết thảm thương.
 -Bãi bỏ tư hữu thì nhân dân không tich cực làm việc vì họ thấy lao động của họ bị cướp đoạt. Cưỡng bách lao động, lao động tại các công trường, nông trường, HTX là sống đời nô lệ, sống trong một thế giới đầy bất công, đầy gian ác, bóc lột vạn lần tư bản:
Một người làm việc bằng ba
Để cho cán bộ mua nhà sắm xe..

Thằng làm thì đói
Thắng nói thì no
Thằng bò thi sướng
Thằng bướng thì chết...

-Càng chuyên chế nhân dân càng chống đối bẳng tiêu cực và tich cực. Một ngày kia sức phản kháng lên cao sẽ tiêu diệt chế độ cộng sản. Oán thù sẽ tràn đầy, nợ máu phải trả bằng máu. Trung Cộng, công an, quân đội Việt cộng sẽ tan như bọt biển trươc cơn sóng thần Tsunami sắp đến.

 
Ông Marx ơi! Ông chết mấy trăm năm rồi  nhưng xác ông chưa tan, vẫn làm ô uế trần gian! Tội ông nặng lắm!



_____

(1).The philosophers have only interpreted the world in various ways; the point, however, is to change it. "Theses on Feuerbach" (1845), Thesis 11, Marx Engels SelectedWorks,(MESW), Volume I, p. 15; these words are also engraved upon his grave.
 (2). Between capitalist and communist society there lies the period of the revolutionary transformation of the one into the other. Corresponding to this is also a political transition period in which the state can be nothing but the revolutionary dictatorship of the proletariat. (Critique of the Gotha Programme (1875).

(3).Long before me, bourgeois historians had described the historical development of this struggle between the classes, as had bourgeois economists their economic anatomy. My own contribution was (1) to show that the existence of classes is merely bound up with certain historical phases in the development of production; (2) that the class struggle necessarily leads to the dictatorship of the proletariat; [and] (3) that this dictatorship, itself, constitutes no more than a transition to the abolition of all classes and to a classless society
 —Karl Marx1852. See the letter from Marx to Joseph Weydemeyer dated March 5, 1852 in Karl Marx & Frederick Engels, Collected Works Vol. 39 (International Publishers: New York, 1983) pp. 62–65.
(4). V.I.Lenin. Cách mạng vô sản và tên phản bội Cau-xky) .
http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/oct/10.htm

(5).The revolutionary dictatorship of the proletariat is rule won, and maintained, by the use of violence, by the proletariat, against the bourgeoisie, rule that is unrestricted by any laws.www.marxists.org/archive/lenin/works/1918/prrk/index.htm".
 The dictatorship of the proletariat, i.e. the organization of the vanguard of the oppressed as the ruling class for the purpose of suppressing the oppressors, cannot result merely in an expansion of democracy. Simultaneously, with an immense expansion of democracy, which, for the first time, becomes democracy for the poor, democracy for the people, and not democracy for the money-bags, the dictatorship of the proletariat imposes a series of restrictions on the freedom of the oppressors, the exploiters, the capitalists. We must suppress them in order to free humanity from wage slavery, their resistance must be crushed by force; it is clear that there is no freedom and no democracy where there is suppression and where there is violence.—
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét