XÃ HỘI VIỆT NAM HÔM NAY

Người già kiếm cơm giữa Sài Gòn

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2015-01-02
Email
nguoi-gia-622.jpg
Một Cụ Bà bán bánh tráng tại Sài Gòn, ảnh minh họa.
RFA PHOTO

Mùa Đông giá lạnh, đối với người già, người nghèo thiếu ăn thiếu mặc, cái lạnh là nô lệ trung thành của thần chết, nó có thể đến trói tay trói chân người già cho thần chết dễ bề vung lưỡi hái. Với người già lây lất kiếm sống giữa đất Sài Gòn, mùa Đông càng ghê gớm hơn nhiều bởi ngoài cái lạnh của thời tiết, cái lạnh trong tâm hồn vốn buồn tủi lâu năm của họ sẽ làm khổ họ gấp bội lần. Cái lạnh khiến cho họ thấy cô đơn, đôi khi tự đặt câu hỏi: Bao giờ mình chết? Và khi mình chết đi, lấy gì để chôn, ai chôn mình đây?

Ăn xin không nỡ, buôn bán cũng không xong

Bà Hạt, 75 tuổi, quê Mộ Đức, Quảng Ngãi, vào Sài Gòn bán vé số và bưng bê cho quán ăn gần hai mươi năm nay, tâm sự:
Bảy mươi mấy tuổi mà còn đi bán vé số. Ngày thì kiếm được khoảng mười, hai mươi ngàn bạc, đôi khi được tám ngàn. Ăn uống thì ăn quán ăn đường bữa đôi ba ngàn bạc, chứ không có khi mô ăn được năm ngàn, mười ngàn đâu.
-Bà Hạt
“Bảy mươi mấy tuổi mà còn đi bán vé số. Ngày thì kiếm được khoảng mười, hai mươi ngàn bạc, đôi khi được tám ngàn. Ăn uống thì ăn quán ăn đường bữa đôi ba ngàn bạc, chứ không có khi mô ăn được năm ngàn, mười ngàn đâu. Tùy bán vé số có lời không nữa, cứ đi liên miên rứa đó, ngày mô đau ốm thì ở nhà, huyết áp lên thì xỉu lên té xuống vậy đó.”
Bà Hạt cho biết thêm là hiện nay, ở thành phố có rất nhiều người già bằng tuổi của bà và có người lớn tuổi hơn phải đi bươn bả kiếm sống hằng này bằng nhiều công việc, từ bán vé số, bán trái cây, đậu phộng rang, đậu phộng luộc, lượm ve chai, lượm bao nilon, rửa chén bát thuê cho đến đi ăn xin… Họ sống lây lất qua ngày đoạn tháng, không biết đâu là nhà.
Phần đông trong số họ không có con cái ở quê nhà, lưu lạc xuôi dần về phương Nam và tìm cách để tồn tại bằng nhiều công việc. Cũng có người từng có nhà cửa đàng hoàng nhưng sau tháng Tư năm 1975, do nhiều thay đổi, nhà cửa của họ không còn nữa, con cái thì người đi vượt biên bỏ mạng giữa biển, người vào trại cải tạo không trở về, cuối cùng, không còn người thân, không còn nhà cửa, họ lăn lộn giữa cuộc đời mà tồn tại.
Như trường hợp một người bạn già của bà Hạt, ngay cả cái tên bà này cũng không thể nhớ rõ, nói câu trước câu sau quên, hơn 80 tuổi nhưng không có thẻ chứng minh nhân dân, không nhà cửa, tối ngủ gầm cầu, ngày đi ăn xin, được bữa nào nhờ bữa đó, có ngày đói rát ruột. Tuổi già của người bạn già nhiều khi làm cho bà Hạt rơi nước mắt. Nhưng cũng nghèo khổ giống nhau, bà chẳng giúp được gì ngoài gói mì tôm, ổ bánh mì nguội.
nguoi-gia-400.jpg
Một Cụ Bà bán vé số tại Sài Gòn, ảnh minh họa. RFA PHOTO.
Bà Hạt nghẹn ngào nói rằng sống ở thành phố Sài Gòn, có khi ăn xin dễ thở hơn là buôn bán,  nhưng với tính cách của mình, bà không thể ăn xin. Ví dụ như khi bà mời vé số, có nhiều người lắc đầu từ chối mua vé số nhưng lại sẵn lòng rút tiền ra cho bà hai ngàn đồng hoặc năm ngàn đồng. Đương nhiên là bà từ chối, không lấy. Người cho tiền xin lỗi bà và giải thích rằng họ rất thương những người nghèo, muốn giúp một chút đỉnh dù là nhỏ nhoi nhưng không thể giúp theo kiểu cho người nghèo hai ngàn đồng khi phải nộp cho nhà nước tám ngàn đồng. Bởi họ thừa biết trong mỗi tấm vé số có giá 10 ngàn đồng, người bán vé số chỉ kiếm được hai ngàn đồng tiền hoa hồng.
Chính vì không muốn cầu may để rồi nộp tiền cho một hệ thống tham nhũng mập mạp nên nhiều người không chấp nhận mua vé số nhưng lại sẵn sàng bỏ ra số tiền ngang với một tấm vé để tặng cho người bán già yếu, nghèo khổ, đó là phong cách của người Sài Gòn. Nhưng rất tiếc, bà Hạt không quen nhận tiền theo cách đó nên đời bà vẫn thiếu đói. Nếu làm ăn xin, bà lại e rằng mình lấy mất một phần của bố thí của nhiều người già ăn xin khác có sức khỏe kém hơn bà rất nhiều. Hơn nữa, sống ở Sài Gòn hiện tại, muốn ăn xin cũng rất khó.

Người ăn xin không có đất sống

Một em bé người gốc Quảng Nam, cha mẹ mất sớm, cách đây hơn 10 năm, bà nội phải bế em chạy trốn lực lượng săn bắt ăn xin ở Đà Nẵng để vào Sài Gòn tiếp tục lây lất kiếm ăn, cho biết:
“Chạy bữa trưa mất bữa tối, áo quần rách hết không có mà mang. Cha mẹ mất hết không biết nhờ ai. Họ cho bữa, lâu lâu mỗi người cho vài lon gạo về nấu ăn, để dành nấu ăn. Với nấu ít thôi vì nấu ra không có chi ăn, ăn không hết.”
Chạy bữa trưa mất bữa tối, áo quần rách hết không có mà mang. Cha mẹ mất hết không biết nhờ ai. Họ cho bữa, lâu lâu mỗi người cho vài lon gạo về nấu ăn, để dành nấu ăn. Với nấu ít thôi vì nấu ra không có chi ăn, ăn không hết.
-Một em bé người gốc Quảng Nam
Theo em bé này, thời gian gần đây, việc ăn xin hết sức khó khăn bởi lượng người giả tàn tật để xin ăn tăng vọt, làm cho người ta mất hết thiện cảm với người ăn xin. Mà những kẻ giả khổ đi ăn xin lại có chương trình, bài bản để làm người khác động lòng thương, khi hành nghề xong, họ có nhà cửa để trở về, khỏi bị dân phòng, công an hỏi thăm.
Trong khi đó, những người nghèo xin ăn chân chính như bà cháu cậu lại bị người ta hất hủi, dân phòng rượt, công an có thể bắt nhốt bất kì giờ nào. Hơn nữa, sắp tới đây, thành phố có luật mới, sẽ bắt tất cả những người lang thang ăn xin như bà cháu của cậu đưa vào trại giáo dưỡng hoặc trại tế bần và trung tâm bảo trợ xã hội để ở đó suốt ngày, đi làm, đến giờ lại được đánh kẻng về ăn cơm.
Với cậu bé này, không có gì đáng sợ hơn chuyện này. Điều này làm cậu nghĩ đến những người bắt chó trộm, họ sẽ có đất sống tại Sài Gòn trong đợt này. Cũng giống như tại thành phố Đà Nẵng trước đây, những người bắt trộm chó vốn dễ gặp nguy hiểm, dễ bị đánh chuyển hẳn sang nghề săn bắt người ăn xin để nhận thưởng. Chỉ trong vòng hai tuần, thu nhập của họ đạt đến con số vài chục triệu đồng nhờ vào săn bắt người ăn xin.
Lúc đó, mức thưởng của thành phố Đ0à nẵng cho việc phát hiện và tố giác một người ăn xin bằng một cú điện thoại đến lực lượng thanh niên xung kích hoặc công an sẽ là 250 ngàn đồng. Có người mỗi ngày săn được hàng chục, thậm chí vài chục người ăn xin, ngoài ra, họ còn tổ chức đường dây dụ người ăn xin vào thành phố Đà Nẵng để săn hoặc cho tiền, gài thế những người mù bán chổi để săn.
Sắp tới đây, Sài Gòn có lệnh bắt người ăn xin đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội, cậu bé này lại linh cảm thấy rằng sắp tới đây, sẽ có một đội ngũ bắt chó trộm đổi nghề, chuyển sang săn bắt người ăn xin ở Sài Gòn để nhận thưởng. Rồi đây cuộc đời cậu chẳng biết sẽ trôi dạt về đâu.
Mùa Đông, bao giờ cũng là mùa lạnh, đặc biệt, nó rất lạnh khi tâm hồn con người trở nên lãnh cảm với nỗi đau đồng loại.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.



 http://www.rfa.org/vietnamese/reportfromvn/the-old-to-make-a-living-in-sg-01022015134840.html

Người già và Em bé

Nguyễn Xuân Lãm, sinh viên ở TP.HCM
2014-03-30
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
Street_Children_4-305.jpg
Một em bé bán vé số trên đường phố Q5, TPHCM hôm 14-07-2011.
RFA
“ Ghế đá công viên, dời ra đường phố
Người già co ro, chiều thiu thiu ngủ
Người già co ro, buồn nghe tiếng nổ
Em bé lõa lồ, khóc tuổi thơ đi
.......”

Đã 13 năm kể từ ngày nhạc sỹ Trịnh Công Sơn qua đời, một khoảng thời gian khá lớn trong tuổi đời đôi mươi của tôi, không  biết tại sao năm nay tôi lại có nhiều xúc cảm khi nhớ về Trịnh Công Sơn qua các tác phẩm của ông để viết lên những dòng suy nghĩ này.

Bài học nhân bản

Lúc còn nhỏ, mỗi sáng thức dậy, ba mẹ tôi thường mở băng Cassette  album “Khúc Ca Da Vàng” với giọng hát “Nữ Hoàng Nhạc Trịnh”  ca sỹ Khánh Ly. Trong album đó, với sự thưởng thức âm nhạc non nớt của mình, tôi thích nhất khi nghe bài “Người Già và Em Bé”. Bài hát đối với tôi là một bài học nhân bản nho nhỏ dạy cho mình về những hình ảnh con người đau thương của một đất nước đau thương bị dằn xéo bởi chiến tranh và lòng hận thù.
“Người Già và Em Bé” được nhạc sỹ Trịnh Công Sơn sáng tác năm 1965, khi đất nước còn chìm trong khói lửa. Có lẽ Trịnh Công Sơn đã khóc cho quê hương, cho dân tộc của mình. Hai nhân vật chính: “Người Già và Em Bé”,  hai lứa tuổi dễ tổn thương và đáng được hưởng cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc nhất trong cuộc sống của kiếp người. Khi chiến tranh còn gây đau thương, chết chóc, nghèo đói trên quê hương; số phận cũng như  mạng sống con người mỏng manh như chiếc lá úa trên cành, thì “Người Già và Em Bé” là người phải chịu tổn thương nhất trong cuộc chiến này.
Cứ mỗi lần ra ngoài đường, bệnh viện, công viên, quán ăn... có khi tôi và bạn sẽ gặp rất nhiều người bán vé số. Vào một sáng thứ hai trung tuần tháng ba này, tôi có dịp về quê nhà làm giấy tờ. Trong khi chờ đợi nhân viên công chứng làm việc, tôi ra công viên chờ đợi khoảng 30 phút, lúc đó có chính xác 6 người đến mời mua vé số. Con số đó có lẽ không ngạc nhiên mấy với một đất nước đang phát triển, thiếu việc làm tốt như Việt Nam mình. Nhưng đáng ngạc nhiên và đáng buồn khi trong số 6 người bán vé số đó, có 4 người là trẻ em, 2 người còn lại là một ông cụ và một bà cụ.
Bốn đứa bé bán vé số đó, độ tuổi tôi đoán chừng là học sinh cấp 2. Thiết nghĩ, tuổi của các em bây giờ đáng lẽ ra là đang ngồi trong một ngôi trường cấp 2 nào đó, đang được hưởng một nền giáo dục tốt để chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, góp phần lo cho quê hương... Sao giờ này em lại nơi đây? Ba mẹ em đâu? Sau này xã hội sẽ ra sao với những người như các em? Con cái các em sau này sẽ ra sao?... Hạt loạt câu hỏi khó trả lời đối với tôi, thôi đành để cho những nhà chức trách trả lời giùm!

Hạnh phúc ảo tưởng?

Một cụ già ngồi vỉa hè bán vé số. RFA
Một cụ già ngồi vỉa hè bán vé số. RFA
Chiến tranh đã kết thúc lâu rồi, tiếng bom đã im, đạn đã nín, ghế đá đã dời vào công viên, đúng nơi của nó, nhưng sao “Người Già và Em Bé” vẫn còn thiệt thòi thế này... “Từng hạt cơm khô trong miếng hững hờ”. Đôi khi chúng ta ngước mặt lên mà quên nhìn xuống, có khi ta thấy cuộc sống, xã hội này, đất nước này quá hạnh phúc, quá êm đềm đến thế. Có một lần tôi hỏi một vị linh mục: Tại sao Việt Nam nằm trong Top 5 các nước hạnh phúc nhất thế giới, trong khi cuộc sống xã hội Việt Nam vẫn còn nhiều khó khăn, còn nhiều những cảnh thương tâm, thiếu công bằng đây đó xung quanh chúng ta... Vị linh mục đó mới trả lời: Hạnh phúc ấy, có thể nó chỉ là hạnh phúc ảo tưởng, hạnh phúc của cá nhân... và khi cuộc sống của chúng ta đầy đủ, đầy đủ về vật chất, tinh thần... chúng ta cảm thấy “Hạnh Phúc”... Trong khi chung quanh ta còn nhiều người sống nghèo đói, bất công thì hạnh phúc của xã hội đó chỉ là “Hạnh Phúc của sự Ít Kỷ Cá Nhân” của một đất nước Ảo Tưởng.
Mỗi người điều có một cách cảm nhận về hạnh phúc. Và bạn ơi, niếu hiểu theo cách nói của vị Linh Mục đó, có phải hạnh phúc của chúng ta bao gồm hạnh phúc của người khác và trạng thái trong tâm hồn chúng ta được bình an khi chúng ta làm những việc tốt phải không? Khi công bằng xã hội và tình yêu thương đồng loại còn chưa ngự trị trên quê hương... liệu chúng ta có sống trong một quốc gia hạnh phúc? Liệu chúng ta là những người hạnh phúc thật sự?
Nhạc Trịnh đặc biệt ở chỗ: Càng đơn giản càng hay! Chỉ cần một cấy đàn Guitar hoặc một cây đàn Piano chúng ta có thể thưởng thức hết những tâm tình mà tác giả muốn gửi gấm cho người nghe! Còn khi nghe một bản nhạc Trịnh được hòa âm phối khí cầu kỳ, phước tạp... nghe có vẻ sang trọng và đẳng cấp đấy! Nhưng chính khi đó nó không còn là nhạc Trịnh nữa! Nhạc Trịnh đặc biệt và lạ là ở chỗ đó! Cũng thế! Khi cuộc sống chúng ta phủ đầy xa hoa, thõa mãn cho cho nhu cầu riêng của mình mà quên nhìn xung quanh chúng ta, khi đó có lẽ chúng ta đã chọn sai ý nghĩa cuộc sống của mình! Khi mất tất cả là khi đó cuộc sống không còn ý nghĩa nữa! Hãy nhìn những người trắng tay mà vẫn hạnh phúc, họ sẽ cho ta một bài học quý báu. Khi đất nước này còn những cảnh nghèo khổ, bất công xãy ra thì tôi tin chắc rằng, niếu Trịnh Công Sơn còn sống ngay hôm nay, năm 2014... thì ông sẽ còn sáng tác những bài hát những bài “Người Già và Em  Bé” khác nữa. Cầu chúc cho ông nghỉ ngơi yên hàn trong giấc ngủ nghìn thu!
Sài Gòn 29-3-2014
Nguyễn Xuân Lãm, hiện là sinh viên của một trường đại học tại TPHCM.
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA
http://www.rfa.org/vietnamese/ReadersOpinions/nguyen-xuan-lam-blog-0330-03302014114142.html

 

Mùa hè và những bữa cơm tình thương

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-03-27
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
tu-thien-305.jpg
Phân phát cháo tình thương ở một bệnh viện.
RFA


Mùa nắng, với người nghèo bao giờ cũng là mùa khó chịu nhất mặc dù không phải đối diện với thiên tai, bão lũ nhưng mùa nắng, con người phải đối diện với mọi thứ bệnh dịch. Và bệnh viện chật ních người, những thân nhân người bệnh nằm chen chúc nhau ngoài hành lang bệnh viện để chờ chăm sóc người thân, bữa đói bữa no vì điều kiện kinh tế gia đình khó khăn. Với những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân nghèo, những bữa cơm tình thương bao giờ cũng đượm tình người và bao hàm cả những ân tình của người với người trong đời sống khốn khó này.

Trải lòng với cuộc đời

Một người bác sĩ đang là trưởng nhóm cơm từ thiện, yêu cầu giấu tên, chia sẻ: “Ngày xưa, bác ở bệnh viện, cách đây khoảng 5-6 năm rồi, mình thấy bệnh nhân nghèo của mình họ không ăn cơm, họ không có gì để ăn hết. Mình nghĩ là thôi, mình nghĩ là mình nhường cho họ một bữa cơm, cứ thế, nhà mình nhường vài bữa, vài bữa thế rồi nên… Có câu chuyện thế này, có một bệnh nhân đau nằm bệnh viện, mà gia đình chịu cũng không nổi, họ bị ung thư, gia đình họ đưa về, trước khi về họ nhắn mình tới, người đó  nói với mình thế này, trước khi chết họ được ăn mấy bữa cơm ngon, thiệt tình là bữa cơm của mình cũng bình thường thôi. Nhưng với họ là quá có nhiều điều khổ… Trước khi chết họ bảo họ ăn được mấy bữa cơm ngon, mình nghe vậy... thì…!”
Theo ông, hiện tại, số lượng bệnh viện ở miền Trung, đặc biệt ở các tỉnh như Quãng Ngãi, Quảng Nam, Thừa Thiên Huế, Quảng Trị, Quảng Bình… cơ sở hạ tầng còn rất kém, thiếu thốn mọi thứ, đó là chưa nói đến những bệnh viện ở vùng miền núi, hầu như thiếu thốn mọi bề.
Song song với vấn đề bệnh viện, đời sống người dân ở khu vực này cũng còn rất thấp, thiếu thốn, đói khổ, nhiều người bị bệnh mà không dám đến bệnh viện vì sợ không đủ tiền chữa bệnh, nhiều người đưa người nhà đi chữa bệnh phải nhịn ăn để tiền mua thuốc cho người thân, mỗi ngày chỉ ăn một gói mì tôm cầm hơi… Tất cả những người có số phận không may mắn này luôn cần sự chung tay chia sẻ của đồng loại, của cộng động. Đối với họ, phải nói rằng một miếng bữa đói bằng một gói khi no.
Đi nhiều, khám bệnh nhiều và chứng kiến nhiều mảnh đời thương tâm của đồng loại, vị bác sĩ này đã phát tâm nấu những bữa cơm tình thương, kêu gọi mọi người cùng chung tay với ông để bữa cơm tình thương thêm đậm đà hương vị và dinh dưỡng. Với ông, nhìn những người nhà bệnh nhân xếp hàng ngay ngắn chờ nhận những bữa cơm tình thương và hầu như không ai tranh giành ai, người này bận thì người khác đến nhận giùm, tình thương nơi bệnh viện của cái nghèo với cái nghèo chan chứa và bao la làm ông cảm động đến đôi khi rơi nước mắt.
Một người nghèo, cũng yêu cầu giấu tên, đến nhận cơm tình thương ở hành lang một bệnh viện miền núi tỉnh Quảng Ngãi, chia sẻ: “Mấy sư cô ở chùa mang cháo, cơm trưa cũng có, nhưng ít hơn, cháo tình thương nhiều hơn, nhiều lúc còn có sữa nữa. Có những bát cháo của chùa, hội quan tâm giúp đỡ, giúp mình vượt qua cơn đói, buồn khổ, bệnh tật, cũng phấn chấn lên nhờ cháo với cơm chay.”

Những bàn tay ấm áp

tu-thien-3-250.jpg
Những người nhà bệnh nhân nằm lây lất khắp hành lang một bệnh viện. RFA PHOTO.
Theo chị, những bữa cơm tình thương ở bệnh viện luôn giúp chị vơi đi rất nhiều khó khăn và nỗi buồn. Vì với một người nghèo, khi có người thân bị bệnh, cảm giác buồn và lo lắng ập đến một cách khác thường, khò mà dứt bỏ nó được, nhất là khi phải đối diện với tiền viện phí, nhìn người thân vẫn chưa lành bệnh rồi lại nghe bao tử cồn cào vì đói nhưng lại ngại ra quán mua cơm bởi số tiền còn trong túi quá ít ỏi. Những lúc như thế, nỗi buồn về thân phận nghèo dễ làm người ta mũi lòng và khóc một mình.
Với chị, một bữa cơm tình thương có thể giúp chị đỡ đói được một ngày, dư ra một ít tiền để giúp cha chị mua thêm vài viên thuốc điều trị bệnh, nhiều khi, chị tự dối lòng, mang theo hai chiếc hộp để nhận hai phần cơm, nói dối là nhận giùm cho người khác để mang về ăn lúc khuya cho đỡ đói vì mỗi ngày chị chỉ ăn đúng một bữa. Ban đầu chị rất ngại ngần nhưng vài ngày sau, bạn đồng cảnh ngộ hiểu chị nên thấy thương, cũng mang theo hai hộp để nhận giùm phần cho chị khi chị đang bận tay chăm sóc cha già.
Không khí yêu thương chan hòa, ánh mắt ân cần của người tặng cơm cũng như sự nhường nhịn nhau của người nhận cơm luôn là bữa ăn tinh thần đầy sức mạnh giúp chị vượt qua nhiều khó khăn cũng như nỗi buồn chất nặng trong tâm hồn. Tuy nhiên, cũng theo người phụ nữ này, không phải ai cũng cảm nhận giống như chị, nhiều người vẫn nặng thói quen trí trá và ham những thứ miễn phí nên mặc dù họ chẳng nghèo khó gì vẫn mang hộp ra nhận cơm tình thương cho đỡ một bữa mua cơm, nếu ngon thì ăn, nếu không ngon thì âm thầm mang đi đổ. Với chị, làm như thế là phụ lòng tốt của người khác và đánh mất lòng tự trọng của một con người.
Một người nhà bệnh nhân khác, cũng yêu cầu giấu tên, chia sẻ với chúng tôi rằng thời bây giờ, nếu nghèo khổ thì khi bị bệnh chỉ còn một lựa chọn duy nhất là mong sao cái chết đến càng sớm càng nhẹ gánh. Tuy nhiên, bản năng sống bao giờ cũng mạnh hơn, làm người, ai cũng mong mình được sống để trải nghiệm vui buồn của cuộc đời, chính vì thế mà hơn ai hết, những bệnh nhân nghèo luôn mong mỏi được tồn tại bởi chung quanh họ còn có cả một gia đình nghèo khổ, cần sự góp tay của họ.
Nếu như người giàu sợ chết bởi vì còn quá nhiều thú vui trong cuộc đời họ chưa kịp hưởng thụ và cũng còn quá nhiều việc họ cần phải hoàn thành trước khi nhắm mắt thì người nghèo lại vô cùng sợ chết vì cái chết của họ rất có thể sẽ bỏ cả một đoàn tàu phía sau lưng không có người lái, cả một gia đình vốn khó khăn sẽ rơi vào bơ vơ nếu không có bàn tay cũng như sự hiện hữu, chỉ bảo của họ. Hơn bao giờ hết, người nghèo luôn ray rứt và đau khổ khi đến bệnh viện, nỗi đau về thân phận nghèo khổ cũng hiện ra rõ nét nhất trong lúc này.
Chính vì thế, khi nghe tin dưới thành phố mới có quán cơm Nụ Cười Sông Trà chỉ bán với giá hai ngàn đồng một phần nhằm phục vụ cho người nghèo, chị rất mừng và cảm thấy cuộc đời này, ngoài những thứ dối trá, đạo đức giả, kệch cỡm, hượm hĩnh của những kẻ ăn trên ngồi trốc trên đầu nhân dân, vẫn không thiếu những tấm lòng, những bàn tay ấm áp biết cúi xuống để chia sẻ với thân phận nghèo khổ của đồng loại.
Người bệnh nhân này yêu cầu chúng tôi thay lời chị và nhiều người đồng cảnh ngộ gửi đến quán cơm Nụ Cười Sông Trà cũng như nhiều nhà hảo tâm khắp mọi miền đất nước lời tri ân sâu nặng! Và trong lần tường trình tới, chúng tôi sẽ giới thiệu rõ nét hơn về quán cơm Nụ Cười Sông Trà đến quí thính giả!
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét